Dương Minh ngồi tại phòng bệnh của An Kỳ. Sau khi nghe được chính bác sĩ Jon nói rằng trong quá trình phẫu thuật, nhờ có phương pháp châm cứu của An Kỳ thì Tô Diễn mới được thành công như vậy, Dương Minh ngồi lại suy ngẫm về đôi chân của mình. Cũng may mắn nhờ có An Kỳ anh mới có thể đứng dậy đi lại như ngày hôm nay. Bản thân cô ấy không hề biết cô ấy tỏa sáng như thế nào. Một bên là bạn thân, một bên là người anh rung động, nên anh sẽ giấu điều đó vào tim. An Kỳ mở mắt ra, nhìn xung quanh, thấy đôi mắt của Dương Minh đang nhìn chằm chằm vào mình. Dương Minh mừng rỡ khi An Kỳ đã tỉnh. Anh cất giọng.
- Em tỉnh rồi, em làm anh lo quá.
- Sao tôi lại nằm đây. Tô Diễn đâu.
Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là Tô Diễn. Dương Minh cố kéo nụ cười méo mó. Truyện Đoản Văn
- Em bị ngất tại cửa phòng bệnh rồi được đưa vào đây. Tô Diễn được đưa vào phòng cách ly rồi. Còn chờ phép màu để cậu ta tỉnh nữa.
- Tôi đi xem anh ấy thế nào.
An Kỳ toan ngồi dậy nhưng bị Dương Minh giữ lại.
- Em cần được nghỉ ngơi. Lát nữa anh đưa em đi.
An Kỳ không nói gì nữa, gật đầu đồng ý. Dương Minh đưa cốc nước cho cô. Khi cô định giơ tay để lấy thì bất ngờ bàn tay phải của cô không còn cảm giác nữa, nó cũng không thể nhấc lên, điều này làm An Kỳ hoảng hốt. Sự biểu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-tay-anh/3511990/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.