Một đêm lại không ngủ. Tô Diễn ngồi tại phòng làm việc, kiểm tra lại đầy đủ hồ sơ và chuẩn bị chuyển đổi kế hoạch. 5h sáng, anh trở về phòng nằm bên cạnh An Kỳ. Như có lực hút, An Kỳ rúc vào người anh như một con mèo nhỏ, an tâm ỷ vào anh. Tô Diễn cũng nhắm mắt thϊếp vào trong mộng.
Tiếng chuông báo thức làm An Kỳ tỉnh giấc. Cô đã mơ một giấc mơ, cô nhìn thấy một chàng thanh niên đứng quay lưng lại phía cô, đang đập phá đồ đạc trong nhà, tự hủy hoại bản thân bằng dao. Cô cố gắng để nhìn rõ mặt nhưng không được, giống như có lớp sương mù che lại, cản trở tầm nhìn của cô.
Tỉnh dậy, cô cứ suy nghĩ mãi về giấc mơ đó. Cô cứ cảm giác quen thuộc mà không tài nào tả nổi. An Kỳ quay sang nhìn Tô Diễn đang an yên ngủ bên cạnh. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường. Nhìn bộ đồ ngủ trên người, cô biết ai đã giúp cô làm chuyện này. An Kỳ thay bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn. Cô chỉnh trang lại quần áo, thì một cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau. An Kỳ mỉm cười quay mặt lại, nhẹ nhàng. - Chào buổi sáng. Sao anh không ngủ thêm lát nữa.
- Không có em anh rất khó ngủ.
Thực ra Tô Diễn cũng mơ một giấc mơ, đó là anh nhưng không phải là anh. Anh ở trong mơ trẻ tuổi hơn anh, khuôn mặt không phải là lạnh lẽo như bây giờ. Anh phát bệnh, anh tự hủy hoại bản thân, tiếng một người quen thuộc gọi anh, nhưng anh không dám quay lại. Anh không dám cho người đó thấy bộ dạng thê thảm của anh lúc đó. Tô Diễn cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Anh bừng tỉnh, anh tiến tới ôm lấy An Kỳ để cảm nhận rằng tất cả chỉ là ác mộng. Hay là con người ngày càng lớn tuổi, tâm lý càng trở nên dễ lay chuyển.
An Kỳ tạm biệt Tô Diễn để đến chỗ Dương Minh. Cô vào cổng biệt thự. Tay cầm bộ châm bước xuống xe đi thẳng vào phòng của Dương Minh. Trợ lý của Dương Minh đã đứng sẵn chờ ở cửa. - Chào cô An Kỳ. Cậu chủ đang trong phòng, vừa chợp mắt được một lát thôi.
An Kỳ gật đầu hiểu ý, bước vào trong. Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, khuôn mặt thỉnh thoảng nhăn lại An Kỳ thở dài một tiếng. Theo như cô thấy thì có vẻ như quan hệ của Tô Diễn và Dương Minh không phải là đối địch, đó là tình cảm của những người bạn. An Kỳ hiểu được rằng, trên thương trường cạnh tranh khốc liệt, có thêm một người đồng hành là rất quan trọng, nên cô không muốn Tô Diễn mất đi bạn bè.
An Kỳ kiểm tra chân cho Dương Minh thì thấy đang tiến triển tốt. Đôi chân nhìn thấy sắc hồng rõ rệt. Tuy nhiên việc điều trị còn cần rất nhiều thời gian. Cô biết trọng sinh không phải là có phép thần tiên biến hoá, tất cả phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Thấy có người chạm vào mình, Dương Minh mở mắt. Nhìn đôi mắt đỏ vương tơ máu, An Kỳ biết anh ta đã rất đau hơn so với tưởng tượng. Anh ta đã kiềm chế rất nhiều. An Kỳ an ủi. - Anh vẫn ổn chứ. Sẽ hơi khó khăn, anh cần phải cố gắng. Cả bản thân tôi cũng sẽ phải cố gắng.
- Cô yên tâm. Thực tế ra tôi đang rất vui. Lâu lắm rồi đôi chân của tôi không biết cảm giác đau là gì.
An Kỳ hài lòng. Cô gọi người vào kéo quần anh ta xuống, thao tác y như hôm qua. Cảm giác đau của anh ta rõ rệt hơn, đã cảm nhận cụ thể được là đau ở chỗ nào. Việc thải máu độc nó đã dễ dàng hơn rất nhiều và máu chảy ra không có màu sậm như hôm qua. Như vậy, phương pháp của cô đã đi theo chiều đúng.
Sau khi rút châm, chân của Dương Minh không thấy tê buốt nhiều như hôm qua nữa. Anh ta ngâm chân trong thuốc dược. Những lỗ chân lông rỉ nước nâu. An Kỳ trực tiếp ngồi xuống bấm các huyệt và mát xa cho Dương Minh. Lúc này, Dương Minh loáng thoáng cảm giác được đôi tay của An Kỳ. Nếu chân anh ta không liệt, có khi anh ta đã nhảy lên sung sướиɠ.
Theo phác đồ điều trị, Dương Minh vẫn được uống thuốc giảm đau. Cảm giác khó chịu ở chân đã thuyên giảm. Mặc dù còn đau nhưng trong khả năng anh ta chịu được.
Xong xuôi, An Kỳ lên xe phóng đi. Cô bước vào nhà thì thấy bố mình đang ngồi uống trà. Nhìn thấy con gái, bố gọi đến ngồi cùng. Tiếng của bố cất lên.
- Con gái ạ, bố biết con và Tô Diễn đang quen nhau. Nhưng việc con gái qua đêm ở ngoài sẽ không được tốt lắm, điều đó sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của con.
An Kỳ tiến tới dựa vào vai bố.
- Không phải như bố nghĩ đâu ạ. Thực ra hôm qua con có đi giúp đỡ cho một người bạn bị liệt của anh ấy, về muộn quá nên con đã ngủ quên ở trên xe. Sáng nay con qua chỗ người bạn kia xong là con về luôn này bố.
An Kỳ vừa nói, giọng điệu như một cô con gái nhỏ, khiến bố cô cũng chẳng nói gì nữa.
- Haiz. Đúng là con gái lớn khó giữ.
- Con hứa, lần đầu con sẽ chú ý hơn nữa ạ. Con không làm cho bố mẹ lo lắng đâu ạ.
An Kỳ lên phòng thay đồ, mệt mỏi nằm xoài xuống giường. Cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Diễn những không thấy có hồi âm lại. Một khuôn mặt mếu gửi đi. An Kỳ thϊếp đi lúc nào không hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]