Mở mắt ra lần nữa, An Kỳ thấy mình không phải đang nằm trong bệnh viện, mà nằm tại một căn phòng xa lạ. An Kỳ cựa người thấy nhói ở bên vai sau. Cô khó khăn ngồi dậy thì cánh cửa phòng mở ra. Tô Diễn trong bộ đồ thể thao ở nhà khỏe mạnh, cao lớn. Anh bước tới đỡ cô:
- Em đi đâu để anh giúp.
An Kỳ ngước mắt lên:
- Đây là đâu, sao em lại ở đây. Em nhớ là mình ở bệnh viện mà.
- Đây là nhà anh. Anh nghĩ em nằm bệnh viện không thoải mái nên đã đưa em về đây.
- Ừm. Vinh dự cho em quá. Thôi anh ra ngoài đi, em có chút việc.
- Anh có thể giúp.
- Thưa Tô Gia, em bị thương ở tay trái, không phải bị ở chân. Em có thể tự đứng dậy được.
Nói rồi An Kỳ đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh, thì Tô Diễn cầm tay cô kéo lại, trầm giọng nói:
- Anh nghĩ mình nên giúp, dù sao em cũng vì anh mà bị thương.
Một sự cố chấp không thể lay chuyển. An Kỳ đành để cho Tô Diễn dìu mình đến trước cửa nhà vệ sinh. Khi bước ra, An Kỳ thấy Tô Diễn đang ngồi trước hộp thuốc y tế. Tô Diễn dìu cô lại ngồi vào giường nói sẽ cởϊ áσ cho cô để bôi thuốc. Hai từ cởϊ áσ anh nói thật chậm. An Kỳ bỗng đỏ mặt, lúng túng không biết làm sao.
- Anh anh có thể gọi một nữ y tá giúp em được không.
- Ồ, ở đây anh chỉ có bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-tay-anh/3430230/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.