Cả hai ngồi đối diện bàn ăn nhưng không dám nhìn nhau. Ai cũng chú ý tới món cháo của mình. Đến khi An Kỳ lại là người bắt đầu trước.
- Em xin lỗi vì đã làm phiền cho anh. Anh không cần suy nghĩ cái gì đâu. Chúng ta đều đã là người trưởng thành hết rồi. Em em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu. Ăn xong em xin phép về nhà, chắc bố mẹ và anh trai em lo lắng lắm
Càng nói càng khó mở lời. An Kỳ cố gắng ăn hết bát cháo, nuốt luôn cả cơn lúng túng trong miệng. Tô Diễn đặt thìa xuống đĩa bên cạnh, ngẩng mặt lên, híp mắt:
- Em định không chịu trách nhiệm.
- Vâng. Em đã nói là em không sao. Chúng ta cũng là …
Ba tiếng người trưởng thành chưa thốt ra khỏi miệng, thì Tô Diễn đã đi vòng qua đứng bên cạnh. Anh nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn môi sâu, tiện thể dùng lưỡi liếʍ qua cánh môi anh đào đỏ mọng của An Kỳ. Khi dứt, cái biểu cảm “ What’s this? Đây là đâu và tôi là ai được viết ngay trên mặt An Kỳ.”
Tô Diễn hài lòng nhìn vẻ ngơ ngác của cô, mỉm cười:
- Trước tiên, tôi đã gọi điện báo bố mẹ em cho phép em ở lại đây vì hôm qua em quá chi là dính người và bố mẹ em đã đồng ý. Bạn của em anh cũng cho người đưa về an toàn và xử lý không cho tin tức xong xuôi. Em yên tâm chứ.
Bây giờ đến chuyện của chúng ta, Tôi không nói là tôi chịu trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-tay-anh/3430228/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.