Mặc cảnh phục, trừ gian diệt bạo, điều tra phá án, đó là mong ước, là đam mê của Thẩm Tước. Nhưng anh lại từ bỏ đam mê, đến một nơi xa lạ để chăm sóc cho Tống Linh, lấy lại niềm tin cho cô.
Nhớ khi ấy, những ngày đầu, đêm nào cô cũng ngồi co ro trong góc giường không hề chợp mắt. Thẩm Tước đến gần, cô đều la toán lên vì nỗi ám ảnh đeo bám. Anh vẫn nhẫn nại hết lời khuyên nhủ, sau đó cô mới bắt đầu hòa hoãn mà yên tâm đi ngủ, lúc đó đã là một tuần sau khi bỏ đi.
Cô không ăn không uống, cho dù anh có ép cỡ nào cô cũng không thèm hé miệng ra. Dần dà, sức khỏe Tống Linh yếu đi rất nhiều, thân xác tiều tụy đến đáng thương. Anh không thể trơ mắt ra nhìn cô chết trong bóng tối, trong tuyệt vọng.
Cô không ăn chứ gì? Thẩm Tước nấu cháo, thổi cho nguội, kiên nhẫn đút cho cô ăn nhưng cô vẫn cắn chặt răng không mở miệng, lúc đó nước mắt cô cứ tuôn ra không ngừng. Thẩm Tước bắt đầu nổi giận, vì cớ gì anh phải hầu hạ cô như vậy? Anh đến bóp miệng cô thật mạnh, khiến quai hàm cô đau đớn phải mở ra, anh bưng tô cháo trút vào, nhưng dù có trút bao nhiêu cũng bị trào ra, cơ bản là cô không chịu nuốt.
Thẩm Tước bất lực, đứng lên nhìn cô rất lâu. Sau đó anh lấy khăn ướt ra lau mặt và cổ cho cô, anh tiếp tục đem một tô cháo khác lên, tiếp tục đút cô ăn bằng cách cưỡng ép như vậy.
"Nếu không ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-em-di-1-hay-quen-chung-ta-tung-yeu/39275/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.