Tôi tò mò nhìn bà ta, nghĩ thầm rốt cuộc hôm nay bà ta muốn giở trò quỷ gì? Đường Kiêu còn chẳng muốn nhắc mày, chỉ từ tổn nói một câu: “Đừng nằm mơ nữa, con sẽ không lấy cô ta đâu.” Hở? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi duy trì trạng thái ngơ ngác đối với cuộc đối thoại của bọn họ từ đầu tới cuối, đồng thời trong lòng có rất nhiều nghi vấn xông ra. Cưới ai? Nhân tài mà mẹ Đường Kiêu nói sao? Ngay khi tôi đang nghi ngờ, mẹ Đường Kiêu đột nhiên nghiêng đầu về phía tôi, ánh mắt bắn về phía tôi như Tiểu Lý Phi Đao, đâm quần chúng ăn dưa vô tội sống sờ sờ là tôi thành cái sàng. Nhưng bà ta thu lại ánh mắt âm độc đó rất nhanh, quay đầu thản nhiên cười một tiếng với Đường Kiêu: “Mẹ đã sớm biết con sẽ nói vậy mà, không sao đâu con trai, mẹ chỉ phụ trách đưa cô ấy vào, năng lực làm việc của cô ta thật sự rất không tệ, con có thể thử xem sao. “Đương nhiên, mẹ không hề nói muốn cô ấy làm thư ký của con, cô ấy làm trang trí ở công ty cũ, con có thể xếp cô ấy vào bộ phận thiết kế của các con, như vậy cũng không gặp nhau mỗi ngày, con thấy được không?” Đường Kiêu không nói chuyện, vẫn im lặng xử lý việc của mình. “Con trai, mẹ biết con vẫn muốn chơi, mẹ cũng nghĩ thông rồi, cùng lắm thì cho con chơi thêm mấy năm vậy, vả lại chuyện của Tô Thiến cũng là mẹ con bé muốn mẹ đồng ý, con cũng biết đấy, con người mẹ vốn mềm lòng… “Mẹ, mẹ bảo cô ấy ngày mai đến bộ phận thiết kế đi làm đi, nếu như không còn chuyện gì nữa thì mẹ đi được rồi. Bà Đường mừng rỡ, nói tiếp: “Bây giờ Thiến Thiến đang ở bên ngoài, con gặp cô ấy lát được không?” “Chẳng phải trong buổi tiệc lần trước gặp rồi sao? Cần gì gặp nữa, chẳng lẽ cô ấy có thêm thứ gì mà người phụ nữ khác không có à?” Đường Kiêu cố ý nói rất lớn, tôi nghĩ chắc anh muốn để người bên ngoài nghe thấy câu nói này. Tôi quay đầu sang chỗ khác, thấy một bóng dáng màu trắng đứng trước cửa chớp không kéo lên, chỉ tiếc tôi không thấy được mặt cô ấy, có điều nhìn dáng dấp chắc là một người phụ nữ không tầm thường. Mẹ Đường Kiêu biết mình không lay chuyển được anh, hơi ủ rũ đứng lên, lúc mắt lướt qua mặt tôi, vẫn không hề mang theo cảm xúc gì. “Vậy được rồi con trai, buổi tối về nhà ăn một bữa cơm đi, Hiện Tử nói nhớ con.” Sự chú ý của Đường Kiêu vẫn đặt vào chiếc laptop trước mặt anh, không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Con biết rồi.” Sau khi bà Đường đi, tôi ngẩng đầu nhìn Đường Kiêu, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi, nhất thời tôi không biết nên nói gì, liền lặng nhìn anh chăm chăm, hai người rơi vào cục diện nhìn nhau không nói gì. Đường Kiêu buông con chuột trong tay ra, hỏi tôi “Vợ, em muốn hỏi gì à?” Ánh mắt di chuyển xuống ngón tay thon dài của anh, lúng túng hỏi: “Mẹ anh lại giới thiệu đối tượng cho anh à?” Đường Kiêu và tôi cách nhau mấy mét, bàn làm việc của anh cao hơn bàn tôi rất nhiều, cho nên khi anh nhìn tôi gần như đều nhìn xuống, như bàn trong nha môn thời cổ vậy. Mỗi lần tôi ngẩng đầu nói chuyện với anh, đều có cảm giác như ở thăng đường, anh là mệnh quan triều đình, tôi là thảo dân quỳ dưới công đường. Ngón tay thon dài trắng trẻo của Đường Kiêu gõ cộc cộc vào bàn làm việc, đôi mắt thâm sâu của anh ngắm nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Đúng vậy, bà ấy và ba anh lại tìm con gái nhà giàu, tiểu thư khuê các, nhưng anh không có hứng thú. Tôi hơi tự ti, khẽ ngước mặt lên, lọt vào trong đôi mắt anh. “Anh là Liễu Hạ Huệ sao? Người ta đã chủ động dâng tới tận cửa mà anh không nhận Đường Kiêu thở ở nhún vai: “Huệ gì mà Huệ, anh chỉ biết bây giờ anh là chồng hợp pháp của em.” Tâm trạng vốn phức tạp của tôi trong nháy mắt trở nên khá hơn. “Này, bây giờ chính anh nói thế đấy, sau này đừng có nói em cản số đào hoa của anh, đồ củ cải lăng nhăng!” Đường Kiêu vô cùng tủi thân: “Anh lăng nhăng chỗ nào chứ? Anh đây chính là lãng tử quay đầu quý hơn vàng em có biết không? Em nhặt được một ông xã ưu tú đẹp trai lại nhiều tiền như anh, em cứ mừng thầm đi.” Tôi lườm anh: “Đồ tự luyến! Đường Kiêu khẽ mỉm cười: “Buổi tối cùng anh về nhà ăn cơm đi, hai ta cùng tấn công Tô Thiến kia” Vừa nghe thấy phải ăn61 nhà anh ăn cơm, tâm trạng của tôi xấu đi trong nháy mắt. “Không, em không đi, bây giờ em vừa nghĩ tới ảnh mắt của ba mẹ anh và em gái anh nhìn em, cả người em đã không ngừng nổi da gà rồi.” Đường Kiêu đứng dậy từ chỗ ngồi, rời bàn, sải chân đến trước mặt tôi, nâng cảm tôi lên nhẹ nhàng hỏi: “Em sợ à?” Tôi không giả vờ, thành thật gật đầu: “Đúng, em sợ ba mẹ anh, hai người bọn họ quá nghiêm nghị, hơn nữa không hề có hảo cảm với em, em cứ có cảm giác như bị giội một thau nước lạnh vậy… Đường Kiêu nghiêm túc nghe tôi nói xong, sau đó ngắm nghĩa khuôn mặt tôi. “Anh biết em cũng rất khó, nhưng bây giờ hết cách rồi, ai bảo em là vợ anh chứ? Cũng cần phải đối mặt với những chuyện này đúng không?” Nhìn qua ánh mắt chân thành của anh, cuối cùng tôi khẽ gật đầu: “Được rồi, chỉ cần anh ở bên em là được. Đường Kiêu cúi người hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngoan, anh sẽ luôn ở bên em.” Ài, bỏ tay rồi, dù phía trước có khó khăn, tôi cũng phải kiên trì đi lên mới được. Sáu rưỡi tối, tôi cầm theo giỏ hoa quả tôi mua trong cửa hàng trái cây nhập khẩu, đi theo sau Đường Kiêu vào nhà họ Đường. Người mở cửa là quản gia thím Vu, vừa nhìn thấy chúng tôi, nét cười nơi khóe mắt bà ấy rất sâu: “Cậu Hai về rồi à, cô Lý cũng tới nữa… Tôi khẽ gật đầu với thím Vu, bà ấy nhận lấy giỏ quả trong tay tôi mang vào phòng khách. Vừa vào nhà, đầu tiên tôi nhìn thấy Minh Hiền ngồi trên thảm, vừa nhìn thấy chúng tôi, Minh Hiên lập tức chạy tới. “Anh Hail Anh về rồi à?” Đường Kiêu cười bế Minh Hiền lên: “Đúng vậy, hơn nữa anh còn dẫn chị dâu em luôn nhớ nhung đến, vui không?” “Vui ạ!” Minh Hiền lớn tiếng hô, quay đầu sang nói với tôi: “Chị dâu Nhã Nhã, lâu lắm rồi chị không đến đây đấy, Minh Hiền vẫn luôn rất nhớ chị đó.” Ui tên nhóc này, nói chuyện gì đâu mà ngọt xớt. Tôi nhéo mặt thằng bé: “Chị cũng vậy, Tiểu Minh Hiền cao lớn hơn rồi, sau này nói không chừng còn cao hơn anh trai em đấy!” Minh Hiền cười vô cùng vui vẻ, tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên tầng đã thấy một cô gái mặc áo khoác vàng nhạt đứng đấy, thân hình thon dài, nhìn đôi mày rất có phong tình. Trong tim tôi đập thịch, chắc hẳn đây chính là Tô Thiến mà mẹ Đường Kiêu nhắc đến? Vừa thấy tôi, Tô Thiển lập tức đi xuống từ trên tầng, khi đi đến trước mặt tôi, Đường Kiêu vô thức kéo tôi ra sau lưng. Cô ấy sửng sốt một giây, lập tức cười nói: “Hai người căng thẳng như vậy làm gì?” Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt tôi, mỉm cười chìa tay phải ra với tôi. “Có chính là bạn gái của Đường Kiểu đúng không? Chào cô, tôi tên là Tô Thiến.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]