Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi lập tức không bình tĩnh nổi,
“Anh nói cái gì? Những người đó do anh gọi tới? Nhưng bọn họ âm ĩ gay gất như vậy, anh không sợ làm lớn chuyện sao?”
"Đã muốn tạo chuyện, đương nhiên ầm ĩ càng lớn càng tốt, chẳng phải sắp đến Tết sao, anh muốn tăng cho nhà họ Phàn món quà lớn thôi mà?"
"Lớn cỡ nào?"
Tôi nôn nóng mở miệng, mắt nhìn Đường Kiêu chăm chăm
Đường Kiêu đặt hai tay lên mặt tôi, dấu môi đòi hôn.
"Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết."
Tôi bị làm cho nghẹn lời, chỉ có thể xoắn xuýt đứng đấy.Muốn đánh anh, lại có người ngoài ở đây, không hôn, thì bản thân lại to mò.
Mộc Tử Thông cười hào sảng, ngôi bên đó cười hả hệ nói: "Em Nhã Hàm à, vậy đi, em qua đây hôn anh, anh sẽ nói niềm vui bất ngờ cho em biết.
Đường Kiêu quay đầu sang, nho nhã mắng tên mất mù đó một câu.
"Cút”
Mộc Tử Thông bĩu môi: "Ài, đúng là, nhìn thấy hai người show ân ái, trái tim dân FA này tan nát rồi.”
Tôi quay người sang an ủi anh ta: "Không sao không sao, là vàng rồi sẽ tỏa sáng, sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp được đối tượng trong lòng anh"
Mộc Tử Thông cười nhăn nhớ "Đúng vậy, là vàng rồi sẽ tỏa sáng, là trứng kiểu gì cũng sẽ mang thai, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ gặp được quả trứng quý báu của anh
Anh ta vừa nói xong, mặt tôi lập tức đỏ lên, thì ra vừa rồi tôi nói nhanh, không phân biệt được giọng mũi trước giọng mũi sau, nói “Vàng” (*) thành “t*ng trùng", cho nên mới bị anh ta trêu.
(*) Vàng trong tiếng Hán đọc là “jinzi", t*ng trùng là "jingzi”.
Đường Kiêu đang định mắng anh ta, Mộc Tử Thông đã chạy ra ngoài như một làn khói, tiếng cười phỏng khoảng quanh quẩn bên ngoài, vang vọng không dứt.
Tôi duy trì tư thế dúi đầu vào lồng ngực Đường Kiêu, bên tai vang lên tiếng tim đập vững chãi của anh, khiến tôi cảm thấy an tâm. "Then thủng đủ chưa? Nên lở đầu ra hít thở không khi đi, anh biết thân hình của anh tốt, em muốn đụng chạm có thể đổi cách khác...
Giọng nói trêu chọc của Đường Kiêu vang lên trên đỉnh đầu tôi, tôi ngượng ngùng, uể oải ngẩng đầu, vừa khéo chạm vào ánh mất nóng rực của anh,
“Nhã Hàm, sau này đảm Phàn Dục Nam sẽ không làm phiên chúng ta nữa, chờ qua năm mới, chúng ta tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn đi."
Tôi bị lời cầu hôn đột ngột của anh dọa sợ, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh vội như vậy làm gì? Chúng ta còn chưa giải quyết xong bên ba mẹ anh đâu, kết hôn sớm vậy?"
Đường Kiêu bất mãn nhéo má tôi: “Còn sớm gì nữa, sang năm em hai mươi bảy, sắp đầu ba rồi, chắc chắn mẹ em sẽ giục em kết hôn, so với về nhà bị ép đi xem mắt, còn không bằng nhật ông xã quốc dân có sẵn là anh đây.
Tôi phòng má như con ếch xanh: “Anh ảo tưởng vậy, còn ông xã quốc dân cơ đấy. Thật ra anh chỉ là củ cải lăng nhăng thôi!”
Đường Kiêu không hề tức giận, thân hình cao lớn nằm trên vai tôi làm nũng, suýt nữa đè ngã tôi.
“Ai quan tâm là củ cải hay không, em không chê là được rồi..."
Tôi xạm mặt lại, vội đẩy anh ra.
“Ai da, một người đàn ông mà thích làm nũng thế, như trẻ con vậy.”
Đầu Đường Kiêu cọ vào mặt tôi, mãi tóc có mùi chanh thơm ngát, mang theo xúc cảm mềm mại như tơ, khiến tôi say mê.Đường Kiêu hiếm khi không đầu vớ mồm với tôi, ngược lại hỏi tôi “Nhã Hàm, chúng ta đón năm mới với nhau đi, chỉ có hai chúng ta thôi.
Tôi ngẩn ra một lát, sau đó trả lời anh lạnh nhạt. "Không được, mẹ em còn ở nhà chờ em, những năm trước có ba em bên mẹ, bây giờ ba em không còn, em cần trở về với bà, nếu không một mình bà ở nhà sẽ CÔ don lám."
Đường Kiêu buồn bã nói: “Vậy chúng ta có thể đón bà đến mà, một mình bà ở đó cũng không tiện, đến thành phố lớn, mua thứ gì cũng tiện hơn rất nhiều.
ý kiến này của anh rất tốt, nhưng sẽ không có chuyện mẹ tôi tới đây đâu.
“Anh từ bỏ đi, con người mẹ em cứng đầu lầm, trước đó em có nói chuyện đón mẹ tới, bà liền từ chối, nói ba em ở đầu bà ở đó, không nghe em khuyên nhủ
Lời từ chối của tôi khiến Đường Kiêu có cảm giác bị thất bại, anh ôm tôi chặt hơn.
"Làm sao đây bên anh còn bận chuẩn bị kỹ chuyện khởi tố Phần Dục Nam, còn cả chuyện lấy lại tiền cho anh, chắc phải bận đến giao thừa, như vậy cũng không thể về cùng em được."
Tôi nghe anh nói như vậy, cũng bị nỗi sầu ly biệt thay thế, trong lòng khó tránh khỏi hơi buồn buồn.
Đang buồn bã, bên dưới vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tôi đẩy Đường Kiêu ra, túm tay anh hỏi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Xe cảnh sát tới rồi.”
Đường Kiêu thản nhiên nói: “Bắt Phần Dục Nam Tôi thở phào một hơi, trong đầu tưởng tượng khoảnh khắc Phàn Dục Nam bị còng tay lại, mới thấy không vui như tưởng tượng.
"ÀI, chúng ta làm vậy liệu có tàn nhân với cô ta quả không?”
Đường Kiêu khoanh tay lắc đầu: "Sao vậy được? Anh không chỉ cho cô ta một cơ hội, để cô ta có thể cầm được một khoản tiền rồi đi, kết quả cô ta quả tham lam...
“Cô ta không trân trọng cơ hội anh cho cô ta, còn ảo tưởng ra tay với em và Đường Thị, Đường Thị có thể gây dựng lại được, nhưng em thì chỉ có một, anh sẽ không để em có bất cứ cơ hội nào đi mạo hiểm, Nhã Hàm."
Tôi bị lời giãy bày của anh mê hoặc, không khỏi có chút đắc ý quên hình, môi toét ra đến nỗi không khép lại được. Al ngờ anh lại nghiêm túc quát tôi "Không cho cười, Nhã Hàm, đây là thời điểm nghiêm túc.
Tôi lập tức không cười nữa, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mơn trớn mặt tôi.
“Lúc trước anh đã mất em một lần rồi, nếu như không có Mộc Tử Thông ngày ngày động viên anh, bảo anh theo đuổi lại em, có lẽ em đã thật sự ngả vào vòng ôm của Đào Cẩn...”
"Người phụ nữ như em thật không có lương tâm, anh ở đây lặng lẽ làm nhiều chuyện vì em như vậy, kết quả em không hề nhìn, khiến anh suýt nữa tức chết"
Tôi thè lưỡi: "Anh không chịu hế răng nói gì, còn trách em à?"
Dáng vẻ anh bĩu môi nhíu mày thật đáng yêu, khiến tôi không kìm được muốn nhéo.
“Lúc ấy em có cho anh cơ hội nói không? Lý Nhã Hàm, anh thật sự không ngờ, nửa đời anh lưu luyến bụi hoa, vậy mà cuối cùng lại năm trong tay em."
Dảng vẻ thâm tình của anh như cơn gió nhẹ thổi qua vườn hoa vào tối mùa xuân, dịu dàng khôn tả, có thể khiến người ta say sưa.
Nhưng câu sau của anh không hề khách sáo.
“Nói chuyện chính đi, qua Tết em lăn lại đây cho anh, mang số hộ khẩu và thẻ căn cước tới cho anh, ông đây muốn dẫn em đi Cục Dân chính, mẹ nó."
“Người phụ nữ như em quá phiền phức, anh sợ anh sơ sẩy một cái, em sẽ lại gây ra chuyện gì, đến lúc đó ông đây lười phải đi chùi mông
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.