Tôi gật gật đầu, thật ra thì tôi rất hiếu kỳ về cái chết của chị ấy, chỉ là Đào Cần không nói nên tôi cũng không tiện hỏi. Đào Cẩn ngồi trên ghế, biểu cảm buồn bã của anh khiến tôi liên tưởng đến những con quạ trên nhánh cây ngô đồng ngoài cửa sổ, đó là sự đau khổ rất khó để lý giải được. “Thật ra thì anh và mẹ của Tiểu Tuyết cũng không hẳn là thích nhau, cô ấy trong lòng anh giống như là một em gái hàng xóm vậy, đó giờ chưa bao giờ thay đổi. Nói đến đây thì Đào Cẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước thật khiến cho người ta đau lòng. “Anh và cô ấy đã ở bên nhau từ mười tuổi rồi, tụi anh đã gắn bó với nhau mười mấy năm và quan hệ vẫn rất tốt.” “Anh lớn hơn cô ấy ba tuổi và thường làm bài tập giúp cô ấy, cô ấy cũng ngốc nghếch giống như em vậy, kiểu ngu ngơ đáng yêu nhưng anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi, anh chưa từng nghĩ sẽ tiến xa với cô ấy…” “Bởi vì khi học cấp ba, cô ấy có thích một người bạn trai và người đó là bạn học của cô ấy, hai người đó yêu đến mức chết đi sống lại thậm chí còn muốn đưa nhau đi trốn nữa.” Nghe đến đây thì tôi có thể đại khái đoán được Trinh Nhi là người nóng nảy và rất có chủ kiến, độ tuổi mười mấy tuổi là lúc yêu một người mù quáng nhất nên đây cũng là điều dễ hiểu thôi. “Sau đó thì sao? Họ có bên nhau không?” Tôi rất thích đặt câu hỏi, như thế rất dễ làm đứt mạch truyện của người khác nhưng Đào Cẩn thì không, anh nhìn về cửa sổ và thở dài một cái. “Đúng vậy, sau đó thì ba mẹ cô ấy chê người con trai đó nghèo nên chưa tốt nghiệp cấp ba thì đưa cô ấy đi Đức du học rồi, cô ấy ở cùng với anh, anh làm anh cô ấy hết bốn năm và chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của cô ấy. “Sau đó thì người nhà đã đính ước cho tụi anh, lúc đó anh rất kinh ngạc nhưng chính cô ấy là người chủ độnh đồng ý, sau này anh mới biết thì ra người con trai đó đã kết hôn rồi, thậm chí vợ người đó còn có thai ba tháng rồi nhưng đáng tiếc cô dâu không phải là Trinh Nhi. “Trinh Nhi gả cho anh trong sự tuyệt vọng, anh cũng không thích cô ấy nhưng để làm dịu áp lực của người nhà thì anh không thể không kết hôn với cô ấy, sau đó thì anh cũng không hề đụng vào cô ấy. “Thế Tiểu Tuyết từ đâu ra vậy?” Vừa hỏi xong thì tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn thôi, đây là cái câu hỏi gì cơ chứ, anh ấy không hề đụng vào Trinh Nhi thì điều đó chứng minh đứa con không phải là của anh, thế mà tôi lại còn khơi lại vết thương của người ta làm gì chứ? Đúng là tự tìm chỗ chết mà. Tôi lắc lắc đầu, cái tật này phải nhanh chóng sửa mới được. Sau khi tôi hỏi xong thì Đào Cẩn im lặng đi vài giây rồi nói: “Cô ấy trong thời gian tụi anh đi tuần trăng mật có tìm người con trai đó nhưng người đó đã là người có gia đình rồi... “Cô ấy một mình bay từ đảo Bali về nước và bên người đó nửa tháng trời, sau khi quay về không bao lâu thì cô ấy phát hiện mình có thai." Tôi mím chặt đôi môi không cho mình thốt ra lời nào, Trinh Nhi đã yêu một tên khốn, người đàn ông đó rõ ràng là có vợ rồi nhưng lại để mình phát sinh mối quan hệ với cô ấy! Tuyết Lê không phải là con của Đào Cần nhưng anh vẫn dành cho con bé toàn bộ tình yêu, tấm chân tình này thật khiến người ta cảm động mà. “Sau khi kết hôn thì tinh thần cô ấy không ổn định lắm, lúc vui thì cô ấy sẽ trò chuyện với anh, lúc không vui thì cô ấy sẽ ngồi một mình cả ngày, đến một câu cũng không chịu nói, tròn chín tháng mười ngày sau thì cô ấy đã sinh ra Tiểu Tuyết “Tình yêu của cô ấy dành cho Tiểu Tuyết rất cố chấp và cuồng nhiệt, có lẽ vì con bé là đứa con của người mà cô ấy thích nên cô ấy rất để tâm đến con bé. Thì ra là như thế, thế nhưng Đào Cẩn hình như vẫn chưa nói cho tôi biết nguyên nhân tử vong của Trinh Nhi. “Sự việc chính là như thế, sau khi cô ấy sinh Tiểu Tuyết không bao lâu thì người cô ấy yêu bị tai nạn giao thông mất rồi, Trinh Nhi suy sụp tinh thần nên bỏ lại Tiểu Tuyết, nhảy từ tầng mười bốn xuống Câu chuyện kết thúc như thế, tôi nghe xong mà ngồi thẫn thờ, khuôn mặt vẫn còn có biểu cảm không thể tin được. “Sao lại như thế chứ." Đào Cẩn cười đau khổ: “Chính là như thế đấy, cả đời này anh chưa từng yêu ai cả và cũng không biết cách đi yêu, chỉ đến khi gặp được em thì anh mới biết nơi này của mình đang có sự biến đổi rất lớn. Anh đưa tay ra và lấy tay tôi đặt lên lồng ngực anh, nơi đó có một trái tim đang đập rất nhanh và rất ổn định. Nghe thấy tiếng tim anh đập mà tôi thấy luống cuống hết cả lên, dù sao thì tôi định sẽ nói rõ ràng với anh mà, cứ như thế này thì làm sao tôi mở miệng nói được đây? Tôi lấy một tay che mặt giấu đi sự hối lỗi và buồn bã, Đào Cẩn nhẹ nhàng đưa tay ra sờ sờ vào mái tóc tôi: “Làm thế nào đây? Anh phát hiện anh yêu em mất rồi.” Tôi không biết nên làm gì đây nên chỉ ngơ ngác ngồi đó, cũng may là Đào Cẩn không làm những động tác nào khác mà chỉ lái xe đưa tôi rời khỏi chỗ này. Đi được một đoạn thì tôi quay đầu lại nhìn, những cây ngô đồng và con quạ vẫn còn đó nhưng tâm trạng của tôi thì nặng trĩu đi rất nhiều. Mặt trời đã bị mây đen che đi mất rồi, bầu trời trở nên âm u, không lẽ là sắp có tuyết rơi sao? Buổi trưa về đến nhà, thím Dư đã làm sẵn một bàn ăn phong phú, sau khi ăn xong thì Đào Cẩn nhận được một cuộc điện thoại nói rằng phải về công ty họp, sau đó thì anh đã rời khỏi. Sau khi anh đi khỏi thì tôi cứ bám theo thím Dư và hỏi chị ấy về những món mà anh thích cùng với những món kiêng kỵ, tôi không biết thứ gì cả, người bạn gái này thật là thất bại quá mà. Thím Dư nói toàn bộ món ăn cho tôi nghe một lần và tôi ghi chú lại, đại khái là sau khi nghe xong thì tôi đã lọc đi nhưng món phức tạp và lọc đi cả những món mà tôi không biết làm ra. Cuối cùng thì chỉ còn lại thịt kho tàu, trứng chiên và và thịt nạc xào cần tây thôi. Tôi cảm thấy tôi cần phải vì anh làm chút gì đó. Quyết định xong thì tôi cầm giỏ đi chợ lên và đi ra ngoài, vừa mở cửa thì thấy Đường Kiêu đang cười tít mắt đi ra từ cánh cửa đối diện nhà. Tôi nhìn anh một cái biểu thị bây giờ có thề đang có người đang dõi theo để anh không làm bậy, anh thì khá nghiêm túc, chỉ cười khúc khích đi lướt qua tôi không hề nói năng hay động tay động chân gì. khó khăn lắm mới thấy anh ta như thế đấy. Thế nhưng vừa vào thang máy thì anh đã bắt đầu giở trò với tôi, anh ta giống như con bạch tuộc vậy, cứ bám lấy khiến tôi không cách nào vùng ra được. “Nhã Hàm, người ta nhớ em quá, đêm qua nằm mơ mà cả đêm đều chỉ mơ về em thôi đấy. Đối với việc bỗng dưng có một người cao mét tám dựa vào người tôi nũng nịu thì tôi thật sự là không thích nghi nổi nên chỉ còn cách an ủi anh. “Biết rồi biết rồi, anh xuống trước đi... tôi sắp bị anh làm cho tắt thở rồi đấy!” Đường Kiêu liếm liếm mồi rồi hôn tôi một cái và cười ngốc nghếch nói: “Ôi, nụ hôn của em thật là ngọt ngào đó. Tôi Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không hả? Thế nhưng anh không hề thấy có gì đó không ổn, khi anh thấy tôi xách theo giỏ đi chợ thì đã hỏi tôi “Nhã Hàm, em muốn nấu cơm cho anh ăn à? Nói thật thì đã lâu rồi không ăn những món em nấu đó, khiến anh nhớ muốn chết, em yêu à, em thật là chu đáo mà Tôi choáng váng: “Ai nói là nấu cho anh ăn chứ? Tôi nấu cho Đào Cần đấy, anh đừng có mà nằm mơ. Đường Kiêu tức khắc không vui và dồn tôi vào góc thang máy. “Em lại đi nấu cơm cho tên nhãi đó ăn à? Không được, em là của anh nên chỉ được nấu cho mình anh ăn thôi, nếu không thì trong lòng em anh chẳng có gì đặc biệt cả!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]