Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô ta muốn nuốt luôn cả Đường Thị sao? Cô ta có khả năng tiêu hóa được sao?"
Nghĩ lại thì Phàn Dục Nam quả là người phụ nữ khó lường, dã tâm lớn thật đấy. “Có năng lực hay không thì anh không biết, thế nhưng cô ta quả là biết cách bòn rút anh đấy, anh đã cho người điều tra, ra cô ta đã bòn rút tiền công ty hết ba mươi triệu rồi.”
Tôi nghe thấy mà thất kinh hồn vía, cô ta dám bòn rút nhiều tiền thế ư, bộ không sợ phải ngồi tù à?
Thế nhưng tôi vẫn trợn mắt và mắng anh: “Đáng đời anh mà, anh để cho cô ta quản lý tài chính thì bây giờ bị cô ta bòn rút, biết trách ai bây giờ?”
Anh ta véo vào mặt khiến tôi có chút đau: “Làm người thì phải có lương tâm một chút, nếu không phải là để bảo vệ cho cả hai thì anh sẽ để cô ta vào công ty à? Anh mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm tới cùng cho chuyện này đấy!
Tôi nhìn anh khinh bỉ: “Vậy tiếp theo anh muốn làm gì?”
Đường Kiêu nói: “Tất nhiên là đợi rồi, trong tay anh vẫn chưa có bằng chứng xác thực nhưng sợ em ghen nên qua đây báo cáo một tiếng đó mà? Nếu không em lại hiểu lầm anh và về với vòng tay Đào Cẩn thì anh lại bị cái tên đó cuỗm người à?”
Tôi có chút đỏ mặt nên quay qua nói: “Ai mà ghen với anh chứ? Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi... “Thôi được rồi, phụ nữ chính là động vật thích dối lòng mà, miệng thì nói không thích mà thật ra lòng thì lại là chuyện khác, giống như Nhã Hàm em thích anh nhưng lại không nói, thế thì để anh nói là được rồi, con gái tụi em mắc cỡ, anh biết mà.” “Xí, ai thích anh chứ? Anh nằm mơ đi."
Nói xong tôi muốn đi nhưng anh lại giở thói vô lại dồn tôi vào bên tường, ánh mắt anh hàm chứa nét cười khó giấu. “Trước đây anh không phát hiện lúc em ương ngạnh nổi nóng lại đáng yêu như vậy, giống như là một con thỏ biết cắn người.
Tôi nghiến răng: “Anh nói nữa thì tôi sẽ cắn người thật đó.
Đột nhiên anh đưa đầu về phía tại tôi và cắn nhẹ vào vành tai tôi, khi chiếc lưỡi tiếp xúc với làn da, tôi bất giác rùng mình. “Thật ra thì anh vẫn còn chỗ thích hợp cho em cắn, hay chúng ta thử ở đây đi?”
Lời nói đường mật của Đường Kiêu khiến tôi nổi hết cả tóc gáy, tôi muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng anh lại nắm lấy tôi không buông. “Nhã Hàm, cô bé dễ thương của anh, em hãy lật bài ngửa với Đào Cẩn đi, người em thích rõ ràng là anh nhưng em lại cứ bên cạnh tên đó, anh thấy em cứ như hình với bóng với tên đó mà lòng anh rất khó chịu.
Nói rồi anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi đặt lên lồng ngực anh: “Em xem, chính là ở đây này, chỗ này đau lắm cơ, em nhẫn tâm để anh một mình chịu đựng nỗi đau này sao?”
Ánh mắt trông thật tội nghiệp của Đường Kiêu khiến cơn giận vốn đang dồn nén bỗng tiêu tan đi một nửa, thế nhưng tôi vẫn quyết định nhử anh nên giả vờ như không thèm quan tâm: “Tên củ cải lăng nhăng như anh mà có tim sao hả?”
Anh ta tiếp tục ăn vạ: “Hồi đó không có nhưng bây giờ thì có rồi, bên trong đều toàn là em cả thôi, mỗi một nhịp đập đều đang kêu rằng “Nhã Hàm anh yêu em, không tin em sờ thử xem nào.
Tôi khóc cười không xong nên mặc anh ta để tay tôi đặt lên ngực anh, nhịp tim đập một cách mạnh mẽ, thế nhưng được một lúc thì anh đã chầm chậm đưa tay di chuyển xuống phía bụng nên tôi lập tức rút tay lại và mắng anh. “Anh muốn giở trò lưu manh à?”
Anh nhìn tôi tỏ vẻ vô tội: “Thế nhưng cậu nhỏ Đường Kiêu của anh cũng rất yêu em mà, Nhã Hàm, em không thể tàn nhẫn như thế. “ “Tàn nhẫn ư? Anh có tin tôi nhổ cỏ tận gốc luôn không, tới lúc đó thì anh sẽ biết thế nào là tàn nhẫn thực sự.
Anh bị câu nói đanh đá của tôi dọa cho chết khiếp, vừa tính mở miệng nói gì đó thì phía bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót.
Đường Kiêu phản ứng rất nhanh, anh bịt miệng tôi và dồn tôi quỳ vào trong phía tường.
Bởi vì đây là phòng trang điểm nên xung quanh chúng tôi đều là trang phục trình diễn đầy màu sắc, sau khi chúng tôi quỳ xuống thì những người bên ngoài rất khó phát hiện chúng tôi. “Vũ Dao, rốt cuộc cậu có nhìn nhầm không vậy, anh Hai tớ có thật là cùng con tiện nhân Lý Nhã Hàm đi qua bên này không?”
Là giọng nói của Đường Hân Nhiên, hừ, cô ta ghét tôi đến thế sao? Chữ tiên nhân mở miệng ra kêu cũng khá thuận miệng đấy nhỉ.
Tôi nhìn lấy Đường Kiêu khiến anh có chút chột dạ mà cười giải thích: “Sau này nhất định phải bắt con bé sửa cách xưng hô, sao lại không có giáo dục thể, dám chửi cả chị dâu nữa chứ?” “Tớ chắc chắn là không nhìn nhầm, hai người họ đi về hướng này mà, có lẽ họ đang làm trận kịch tính ở góc nào đó rồi, tới lúc đó cậu hãy đi chụp lén và mang về cho anh Đào Cần xem thì anh ấy nhất định sẽ đá con tiện nhân đó đi."
Câu nói này của Châu Vũ Dao quả là khiến tôi thông suốt đấy, sao tôi lại có thể quên mất nhỉ? Đường Hân Nhiên thích Đào Cần mà, khi chúng tôi lần đầu gặp mặt thì cô ta đã động lòng rồi nhưng sau đó thì bị tôi cướp mất Đào Cẩn.
Thảo nào mà cô ấy ghét tôi như thế. “...Này, giày cao gót của cậu không thể nhỏ tiếng chút à?”
Người nói câu này là Châu Vũ Dao, xem ra cô ta mới là người thích hợp đi theo dõi đấy, cô ta cũng mang giày cao gót nhưng khi bước đi thì chút tiếng động cũng không có.
Nói rồi cửa sổ phía trên đỉnh đầu chúng tôi bỗng vụt qua hai cái bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, trông rất là buồn cười.
Hai đứa không não này, mặc dù trong tầng một của nhà hát khá là cách âm nhưng căn phòng trên lầu ba lại không hề cách âm, vì vậy mà giọng nói bọn họ cho dù nhỏ cỡ nào thì cũng bị chúng tôi nghe thấy rõ mồn một hết. “Đi đâu rồi nhỉ? Không lẽ ở trong phòng sao?”
Hai người họ đứng trước cửa chần chừ có nên bước vào không nhưng Đường Kiêu đã đứng dậy đẩy cánh cửa phòng ra và hỏi một cách thản nhiên: “Tìm chúng tôi à?”
Tôi nhanh chóng đi theo ra ngoài thì thấy hai khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch hết lên, bỗng chốc tim tôi thấy vui như nở hoa vậy. “Hai người muốn chụp ảnh à? Nào, có cần tôi tạo dáng không? Như thế này hay là thế này đây?”
Tôi dựa vào Đường Kiêu, đôi tay vòng qua eo anh tạo kiểu rồi hỏi cô ta một cách hưng phấn: "Có cần phải cởi quần áo ra không? Châu Vũ Dao, anh Đường Kiêu nhà có cơ bắp cũng khá săn chắc đó, cô có muốn xem không?"
Khuôn mặt Châu Vũ Dao xanh hết cả lên.
Trong ánh mắt anh ánh lên nét cười, anh vòng tay ôm tôi vào lòng: “Nhã Hàm, đừng đùa nữa.
Mặc dù tôi không nói gì nhưng lại đặc biệt chịu cái chiêu này của anh ta nên đã ngoan ngoãn im miệng lại. “Anh Hai, sao anh lại đi cùng với người phụ nữ này vậy? Cô ta bắt cá hai tay, là con hồ ly tinh, bên này thì quyến rũ anh, bên kia thì nắm lấy anh Đào Cẩn không buông.. “Ai nói vậy, chân cô ấy lúc nào cũng trên con thuyền của anh thì làm sao mà qua con thuyền của Đào Cẩn được?” Đường Kiêu thờ ơ ngắt lời cô ta khiến Đường
Hân Nhiên tức đến điên người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.