Tim tôi đột nhiên đập rất nhanh. Phen này thì tiêu rồi, chắc chắn là Đường Kiêu đã nhìn thấy rồi, tôi phải giải thích như thế nào đây? Quả nhiên là anh đã nhanh tay giật lấy cái điện thoại và nhìn tôi bằng ánh mắtkhieu6 khích. Tôi nuốt nước bọt giải thích: “Đường Kiêu, trả điện thoại cho tôi.” Thế nhưng anh không thèm nhìn tôi, đưa điện thoại lên nghe nhanh như chớp, còn ấn nút loa ngoài. “Alo?” Tim tôi đập nhanh như muốn vọt ra khỏi họng, có lẽ Hà Phong không biết người nghe máy không phải là tôi nên sau một lúc ngập ngừng mới nói: “Tôi muốn tìm Lý Nhã Hàm.” “Tìm tôi đó, của tô Tôi cười nhăn nhó rồi vội lấy lại điện thoại nhưng anh đã chuyển điện thoại qua tay kia và tiếp tục nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy, có chuyện gì thì nói với tôi là được rồi." Anh không hề khách khí chặn họng Hà Phong, tôi muốn phản bác lại nhưng ánh mắt sắc lẹm của anh đang nhìn tôi như muốn tìm cách giết tôi vậy. Chà, xem ra cả đời này tôi và Hà Phong không có duyên phận rồi, năm xưa học đại học đã để lỡ mất nên mới thành ra tình cảnh như bây giờ, khả năng sau này có thể bên nhau xem ra chẳng phải là rất mong manh rồi sao? Tôi nhìn Đường Kiêu, hy vọng từ gương mặt anh sẽ thấy được vẻ gì đó nhưng rất tiếc là anh vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh không biểu cảm. "Vậy thì không cần nói nữa, tôi chỉ muốn nói cho cậu ấy nghe thôi." Hà Phong nói xong tính cúp máy thì Đường Kiêu lại lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không có gì nói với tôi nhưng tôi lại có lời muốn nói với cậu đó, cậu năm lần bảy lượt làm phiền bạn gái của tôi khiến cuộc sống cô ấy bị đảo lộn hết, trước giờ tôi không lên tiếng nên cậu nghĩ tôi hiền sao?" Im lặng, trong điện thoại đột nhiên im bặt. Tôi rất muốn nhanh chóng giật lấy cái điện thoại trong tay anh nhưng khi khái của anh quá lớn khiến lời đã tới bên miệng nhưng chỉ đành nuốt xuống. Tôi biết là tôi đang thấy sợ hãi. “Anh không phải là bạn trai của cậu ấy, hai người chỉ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi... “Thế nhưng chúng tôi lên giường với nhau rồi, và không chỉ một lần nữa, cậu và cô ấy đã từng chưa?" Tôi chỉ muốn bóp chết cái tên Đường Kiêu xấu xa này, tên khốn này cái gì cũng dám nói, anh ta muốn kích động tình địch thì cũng không nên dùng thủ đoạn đê hèn này chứ? Vừa giành được cái điện thoại thì tên khốn xảo quyệt kia đã cúp máy rồi, tôi tức đến mức chỉ anh ta lặp lại “anh anh anh" một lúc cũng nói không nên lời. “Đút cháo cho tôi mau. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt lãnh đạm, tôi giống như là con mèo bị đạp trúng đuôi nên đã hết lông lên. "Anh là cái gì mà lại đi cúp điện thoại của tôi hả, đó là người trong danh bạ của tôi, làm sao mà anh có thể tự ý quyết định chứ Anh nhíu mày: "Lẽ nào tôi phải nhìn thấy cảnh người phụ nữ của tôi lại đi tình chàng ý thiếp, buông lời lả lơi trước mặt tôi sao?" “Ha, người phụ nữ anh?" Tôi cảm thấy có chút buồn cười: "Anh đã ngủ với rất nhiều người phụ nữ không chỉ riêng mình tôi đúng không? Anh đối với tôi chẳng qua là sự chiếm hữu mà thôi, tôi thì đã là gì với anh chứ? Một món đồ sao? Hay là đối tác tình dục? Anh có để ý đến cảm nhận của tôi không?" Tôi nói một hơi hết những lời đang dồn nén trong đáy lòng, chỉ thấy rất sảng khoái, tôi nhìn gương mặt vẫn không hề có biểu cảm gì của anh, giọng nói lạnh lừng của anh từ từ truyền đến. "Cô cũng rất biết điều đấy." "Đồi tác tình dục cũng được, đồ vật cũng được, nếu như cô đã leo lên chiếc thuyền của tôi thì phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, nếu như cô cứ nghĩ đến việc ngoại tình thì đừng trách tôi đó.” Tôi thấy anh ta thật là không nói lý lẽ mà, tôi thật sự rất muốn bóp cổ anh chết trên giường bệnh. “Đường Kiêu, rốt cuộc anh muốn giữ lại tôi đến khi nào? Anh hãy cho tôi một mốc thời gian cụ thể đi, tôi có rất nhiều ước muốn, nếu không tới lúc tôi già đi, tàn phai nhan sắc thì đến một chỗ dựa cũng không có." Anh ta cười lạnh lùng: “Lý Nhã Hàm, ngày đó là cô chủ động trêu ghẹo tôi trên máy bay, tôi không hề ép buộc cô, mối quan hệ giữa chúng ta cô cũng rất tận hưởng chẳng phải sao?" Tôi bị anh ta làm tức đến đỏ cả mặt: "Anh... anh thật là lưu manh!” Nói rồi tôi chạy ào ra ngoài nhưng vừa chạy đến cửa bệnh viện thì không biết nên đi nơi nào. Thì ra đúng là tôi đã sớm quen với sự bao bọc của Đường Kiêu, anh dẫn dắt tôi vào cái guồng sinh hoạt cố định, khiến tôi giống như bị cầm tù vậy, một khi tôi ra khỏi cái vòng đó thì mọi thứ xung quanh tôi trở nên xa lạ đến khiển tôi thấy không thích ứng nổi. Hóa ra ở cái thành phố này ngoài những thứ anh cho tôi thì tôi là một kẻ không có gì cả. Tôi hoang mang ngồi trong công viên nửa ngày, những giọt nước từ vòi nước theo chiều gió tạt vào người tôi mát lạnh, ánh nắng mặt trời chiếu gắt khiến da tôi có chút rát. Quả là nóng lạnh hai tầng trời mà. Không biết đã trải qua bao lâu mà cơ bắp của tôi đau buốt, trong người thấy có chút không ổn lắm, chợt nhớ kế bên là bệnh viện nên tôi đã đứng dậy nhưng chưa đi được hai bước thì đã ngất xỉu rôi. Không biết tôi đã hôn mê trong bao lâu, khi tôi tỉnh dậy thì bên ngoài đã sáng rồi, thế là tôi đa sầu nghĩ chắc mình đã ngủ được một ngày một đêm rồi. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy tay tôi đang bị tiêm ống nước biển. Trên giường bệnh kế bên, Đường Kiêu đang nằm đó. Anh nhìn tôi một cách nghiêm túc khiến tôi nổi hết gai óc lên, đúng lúc tôi chuẩn bị nổi giận thì anh lại nói một câu: "Nhã Hàm, là khối u não.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]