Chương trước
Chương sau
Đột nhiên anh dừng lại những động tác điên cuồng và cúi thấp đầu nhìn tôi. "Cô nói lại một lần nữa!” "Tôi nói loại người như anh không xứng có con!"
Người ta thường nói khi con người ta đang tức giận thì sẽ làm ra những việc bình thường mình không dám làm, tôi chính là kiểu như thế, tôi đã ăn gan hùm mà quát vào mặt anh khiến anh thấy rất bất ngờ.
Chắc anh nghĩ tôi không dám noi ra những lời đó nhưng tôi lại nói ra thật nên anh không che giấu nổi sự hoài nghi trong lòng, nhưng chỉ ngừng lại một lát rồi anh bóp lấy cổ của tôi. “Khụ khụ, khu..."
Tôi ho khan vài tiếng và muốn dùng tay nắm lấy mặt anh nhưng tay tôi ngắn hơn anh một khúc nên chỉ có thể vùng vẫy trong bất lực.
Sức mạnh cánh tay của anh rất lớn khiến tôi nghĩ anh sắp bóp đứt cổ tôi đến nơi, tôi hoảng loạn và nghĩ đủ mọi cách để thoát ra nhưng không hiệu quả, chỉ còn nước chấp nhận số phận thôi.
Nếu như hôm nay thật sự bị anh bóp cổ chết thì cũng xem như là một sự giải thoát cho tôi, thế nhưng nếu anh giết tôi thì anh cũng phải vào tù thôi.
Chỉ nghĩ đến việc Đường Kiêu sẽ bị bắt bỏ tù vì tội cố ý giết người thì trong lòng tôi thấy hứng khởi vô cùng.
Thế nhưng ý nghĩ của tôi không thành hiện thực, trong lúc tôi hoa mắt sắp đứt hơi đến nơi thì đột nhiên anh buông tay ra.
Cảm giác được hít thở không khí trong lành khiến tôi thấy như được ân xá vậy, tôi mở to miệng hít thở không khí vào trong phổi, cuối cùng tôi cũng sống sót lại rồi.
Anh lạnh lùng mặc lại quần áo của mình và mặc kệ tôi đang ngồi thở hổn hển như người hút thuốc phiện vậy, anh lái xe phóng nhanh như máy bay trên con đường đêm khuya.
Tôi nằm dài trên ghế, tôi nghĩ bây giờ nhất định là mình rất thê thảm, nước mắt bị lau quẹt tèm lem hết khuôn mặt, son môi và đường kẻ mắt chắc đã bị lem hết, nếu không thì sao nước mắt lại là màu đen chứ?
Lẽ ra vẫn còn một đoạn đường dài mới đến chung cư nhưng Đường Kiêu lại liên tục vượt vài cái đèn đỏ, sau vài cú sượt vai với mấy chiếc xe tải hạng nặng thì hoocmon trong người tôi bắt đầu tăng cao, tôi có cảm giác như anh đang muốn ôm lấy tôi cùng chết vậy.
Nhưng cũng may là sau khi lo sợ thì cuối cùng chúng tôi cũng an toàn quay về nhà.
Đường Kiêu đanh mặt lại không nói với tôi lời nào, tôi cũng không chủ động lên tiếng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chúng tôi ai về phòng nấy ngủ, không ai màng đến ai cả.
Ngày tiếp theo là cuối tuần nên tôi dậy hơi muộn, lúc thức dậy thì Đường Kiêu đã đi ra ngoài rồi.
Tôi không biết anh đi đâu và cũng không muốn gọi điện thoại cho anh, dù sao thì bộ dạng hôm qua của anh quá đáng sợ, tôi mà đi tìm anh thì nói không chừng anh sẽ lại nổi giận, chẳng lẽ tôi tự mình dâng hiến cho anh mắng sao?
Mặc dù nghĩ kỹ lại thì lời nói hôm qua của tôi có phần không đúng, có lẽ là đã đả kích anh, thế nhưng giữa tôi và anh ngoài trừ giao dịch về tiền bạc thì hình như là không có gì khác cả.
Tôi cười một cách đau khổ nhưng thôi mặc kệ, đến giờ thì anh sẽ quay về thôi, anh ta lại chẳng phải là con nít, chả lẽ lại sợ đi lạc sao?
Tôi quyết định không liên lạc với anh trước, đợi khi nào anh chủ động nói chuyện lại với tôi thì tôi mới giảng hòa với anh, chà, cái gọi là mặt mũi thật khiến người khác nhức đầu mà.
Mặc dù anh không về nhưng tôi vẫn cứ nấu cơm, lỡ anh về đột xuất thì còn có cái mà để ăn chứ phải không? Cãi nhau thì cãi nhau nhưng đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một tình nhân thì tôi vẫn phải có chứ.
Tôi ra chợ mua nguyên liệu làm mấy món mà Đường Kiêu thích và nấu một bàn ăn thật phong phú để đợi anh về, thể nhưng đợi đến khi bụng tôi đói cồn cào mà vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa của anh.
Hay là tối nay anh ta không về? Bạn gái của anh nhiều như vậy, lại bị tôi chọc tức nên nói không chừng anh không muốn thấy mặt tôi nữa.
Tôi nghĩ thế thôi nhưng trong lòng vẫn thấy không yên tâm, tôi lo anh sẽ uống nhiều như lần trước, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?
Thế nhưng nếu tôi gọi điện thoại cho anh thì có nghĩa là tôi chịu thua rồi, thể nào anh ta cũng cười nhạo tôi cho mà xem.
Chỉ nghĩ đến đây thôi là tôi lại đặt cái điện thoại xuống.
Thế nhưng qua không bao lâu tôi lại lấy điện thoại ra, thôi thì mặc kệ anh muốn cười thì cười, dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Ôm tâm trạng bồn chồn lưỡng lự, tôi gọi điện cho anh. Sau khi reo khoảng nửa phút, điện thoại được kết nối, tôi đưa lên tai nghe, giọng nói bên đầu dây kia là của phụ nữ. "Alo?"
Vừa nghe giọng nữ, tôi lập tức cúp máy, tôi vừa đét tay mình vừa oán trách: “Đúng là hèn mọn, hèn mọn quá mà! Người ta làm gì thiếu phụ nữ bên cạnh chứ, mày chủ động đi tìm làm gì?"
Sau khi tự trách, tôi cũng không biết tại sao mà trong lòng lại có chút buồn bã?
Vừa lúc tôi thất thấn là số của Đường Kiêu. người gọi lại,
Tôi lập tức nghe điện thoại, đầu dây bên kia vẫn là giọng nữ lúc nãy. "Xin lỗi... cô có phải là bạn Đường Kiêu không?"
Tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe người phụ nữ bên kia tự nói một lèo: "Chắc là cô phải không? Nếu không sao anh ta lại đặt cái tên kỳ lạ 'Không có 36D' như vậy."
Cái gì? Không có 36D? Đường Kiêu anh muốn chết phải không?
Tôi tức điên lên, vừa tính nổi cơn tam bành thì người phụ nữ kia tiếp tục nói: "Ái chà, cô hãy đến Gold Bar một chuyến đi, anh ấy đang uống say ở đây mà lại không chịu theo tôi đi, anh ta cứ đòi tôi gọi điện thoại cho cô đó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.