Buổi chiều hôm đó, khi ánh nắng mặt trời dần yếu ớt và rực rỡ sắc cam vàng, Thiên Thanh và Hạ Ngôn Hy đang ngồi trên một băng ghế gỗ trong công viên. Công viên lúc này vắng lặng, chỉ còn vài người đi dạo, không khí mát mẻ và yên tĩnh. Những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ cây thoang thoảng, và phía xa là hoàng hôn dần buông xuống chân trời, phủ lên khung cảnh một vẻ đẹp thanh bình và dịu dàng.
Thiên Thanh tựa đầu vào vai Hạ Ngôn Hy, cảm nhận sự bình yên mà cô đã luôn khao khát. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng giây phút này. Hạ Ngôn Hy khẽ nắm lấy tay cô, lòng anh vừa nhẹ nhàng vừa lo lắng. Anh cảm thấy cơn đau nhói lên trong đầu, nhưng nhanh chóng lờ đi, không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.
Sau một lúc, anh khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian yên tĩnh:
"Thiên Thiên, em có biết em đối với anh rất quan trọng không ?"
Thiên Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, khẽ mỉm cười.
"Có thể nhìn ra được"
Đến kẻ ngốc cũng có thể biết nếu cô không biết chẳng phải rất ngược đời sao ?
Anh khẽ vuốt tóc cô, rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc này là điều mà anh đã chờ đợi từ lâu, và giờ đây, anh biết rằng không thể chần chừ thêm nữa.
"Anh có điều này muốn nói với em" anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng trầm ổn.
Thiên Thanh ngước lên nhìn anh, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giot-mau-dau-tim/3644447/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.