Hạ Ngôn Hy chầm chậm mở mắt, cảm nhận một ánh sáng mờ mờ xuyên qua mí mắt mình. Cảm giác đau nhói vẫn còn đó, nhắc nhở anh về thực tại tàn nhẫn mà anh đang phải đối mặt. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng bíp đều đặn của máy đo nhịp tim vang lên như một lời nhắc nhở về sự sống mong manh của mình.
Đôi mắt anh mơ màng dần quen với ánh sáng, nhìn xung quanh căn phòng bệnh viện với những bức tường trắng tinh. Không gian lạnh lẽo, xa lạ, mang theo một cảm giác cô đơn mà anh không thể nào diễn tả bằng lời. Nhưng rồi ánh mắt anh dừng lại khi nhìn thấy Thiên Thanh. Cô đang nằm ngay bên cạnh, đầu cô tựa vào cạnh giường, ngủ thiếp đi với bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, hàng mi cong vút phủ xuống đôi mắt mệt mỏi.
Anh cố gắng nâng bàn tay mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cảm giác mềm mại của tóc cô dưới tay anh khiến anh cảm thấy yên bình hơn. Cảm giác đau đớn trong cơ thể dường như tan biến, thay vào đó là một sự thanh thản mà anh không hề nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được trong tình cảnh này.
Thiên Thanh khẽ cựa mình khi cảm nhận được sự chuyển động của anh, rồi từ từ mở mắt. Đôi mắt cô ngay lập tức giao với đôi mắt của Hạ Ngôn Hy, và trong khoảnh khắc ấy, cô dường như quên mất tất cả mọi thứ xung quanh. Chỉ có anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giot-mau-dau-tim/3643495/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.