Thiên Thanh đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng cô có phần run rẩy. “Bà nội... bà làm thế này là có ý gì? Tại sao lại bắt cháu?”
Dương Mẫn Quân không trả lời ngay lập tức, bà chỉ ngồi xuống ghế, đặt bàn tay mảnh khảnh của mình lên chiếc gậy chống đính đá quý, nhìn thẳng vào Thiên Thanh như đang đánh giá.
“Cháu gái à” bà bắt đầu, giọng bà chậm rãi nhưng từng chữ đều chứa đựng sự đe dọa ngầm. “Cháu nên hiểu rõ vị trí của mình. Hạ gia là một gia tộc danh giá, và không phải ai cũng có thể bước chân vào đó dễ dàng. Cháu được như ngày hôm nay đều là nhờ Hạ gia, đừng không biết an phận"
Thiên Thanh cắn chặt môi, cố gắng giữ cho mình không bật ra những lời phản kháng ngay lập tức. Cô biết mình đang đứng trước một người phụ nữ không thể coi thường, nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô im lặng.
“ Tất cả mọi chuyện đều do bà sắp đặt đúng không ? Đính hôn và cả chuyện bắt cóc này...bà muốn dùng cháu để ép buộc Ngôn Hy ” Thiên Thanh nói giọng mỗi lúc một lớn hơn, tràn đầy phẫn uất.
Dương Mẫn Quân khế nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo của bà nhìn Thiên Thanh, không hề có chút dao động nào
“Đúng vậy, mọi chuyện đều do ta sắp đặt. Hạ gia không thể để sự tùy ý của hai đứa phá hủy danh tiếng bao đời của gia tộc này. Cháu và Ngôn Hy đều nên sớm từ bỏ ý định đi
Thiên Thanh cảm thấy lòng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giot-mau-dau-tim/3621362/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.