Tuyết rơi đều bay qua khung cửa, tạo nên bức tranh lốm đốm trắng luôn thay hình đổi dạng, in lên nền trời đêm màu đen xám. Sloan nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không thấy gì hết. Nàng đã lau sạch nước mắt nhưng lòng vẫn còn tức tối. Sự tức tối hiện ra ở thái độ vòng chặt hai tay trước ngực, ngón tay bấu vào tay áo len. 
Nàng cảm thấy mình không có lỗi gì hết. Không phải Max Rutledge từng làm giám hộ cho nàng mà bây giờ nàng có lỗi. Cả gia đình Calder đều không ưa ông ấy. Nàng nghĩ rằng sự nghi ngờ của họ hoàn toàn vô căn cứ. 
Nhưng mỗi lần nàng nhớ lại câu truyện nơi bàn ăn – không phải câu chuyện, nàng tự chỉnh, mà là cuộc thẩm vấn – hình ảnh trong cuốn băng cứ dừng lại ở chỗ Laredo hỏi nàng câu hỏi rất hóc búa khiến nàng khó trả lời. 
Quyết định dứt khoát, nàng quay khỏi cửa sổ, đi đến máy điện thoại màu đen để trên bàn kê ở cuối ghế nệm dài. Nàng nhấc ống nghe, bấm mã số vùng rồi bấm số máy mà nàng đã nhớ thuộc lòng. 
Chuông reo lần thứ ba thì bên kia đầu dây có tiếng trả lời. - Trại Slash R đây. 
- Bennett phải không? – Nàng hỏi, nhưng không đợi cho giọng bên kia xác nhận đúng ông ta không, nàng nói tiếp. – Tôi là Sloan đây. Tôi muốn nói chuyện với bác Max nếu có bác ấy đây. Chuyện quan trọng. 
- Vui lòng đợi một lát. – Bên kia đầu dây trả lời. 
Nàng cầm máy. Trong lúc chờ đợi, nàng ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-to-thao-nguyen/2443836/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.