"Tố Tố, nàng, nàng đang ở đâu?"
"Tru Tiên Đài! Thiên phi Tố Cẩm nói, chỉ cần ta nhảy xuống đó, sẽ trở về núi Tuấn Tật!"
"Nàng ở yên đó, ta tới ngay!"
Bụp!
"Ơ...sao mày tắt đi!"
Tôi đang trực lau nước mắt, khi xem cảnh ngược nhất trong phim, thì Quỳnh vươn tay đóng xập
laptop lại, mặt lạnh tanh đáp trả:
"Tôi không thích xem phim ngược! "
Tôi giận dữ quát lên:
"Nhưng tao thích xem!"
Nó chẳng hề để tâm đến tôi, cất laptop vào tủ, xong chùm chăn lên nghỉ ngơi, nó nói:
"Bác sĩ dặn tôi phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng. Không ai được phép làm phiền. "
Tôi đương nhiên đem nỗi uất hận nuốt vào bụng rồi.
Đóng cửa phòng lại, tôi ngàn nhã đi dạo ở hành lang cho khuây khỏa. Gánh nặng về bệnh của Quỳnh dường như đã không còn đè nén trong lòng tôi như mấy ngày hôm trước. Nhưng đổi lại, là sự bất tiện của việc thiếu thốn tiền bạc. Trong túi tôi bây giờ, chỉ vọn vẹn trăm bạc để chi tiêu cho nửa tháng còn lại. Tôi chống tay lên lan can, hướng mắt ra thành phố nhộn nhịp kia, kêu than trong đầu.
Chợt, điện thoại reo, tôi nhìn vào màn hình hiển thị, là số của mẹ, điều này khiến tôi bối rối. Tôi e dè nghe máy, đầu dây bên kia, mẹ hết sức vui vẻ hỏi tôi:
"Chị em sao rồi? Có khó khăn ở chỗ nào không? "
Tôi trả lời đầy ấp úng:
"Bọn con sống sao chẳng được! Nhưng mà..."
"Sao thế?"
Nhận ra sự bất thường của tôi, mẹ đâm nghi:
"Mày lại giấu cái gì à?"
Tôi lắc đầu quầy quậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-to-hoa-yeu-thuong/106898/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.