Trần Kiều nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ửng hồng của Noãn Noãn, muốn nói lại thôi.
Noãn Noãn hơi sững sờ, quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt hoang mang: "Sao vậy?"
Trần Kiều lắc đầu một cái: "Không có gì."
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn giữ lại những lời trong lòng, thay đổi một cách nói khác: "Phó Bác Ngôn đối xử với em thật tốt."
Noãn Noãn không để ý, còn vô cùng chính trực đáp lời:" Thật sự rất tốt, trước đó không phải từng có người nói là anh ấy rất biết quan tâm đến hậu bối sao? Chắc có lẽ vì nguyên nhân này. Hơn nữa để đến lúc đó chúng tôi còn thương lượng về chương trình, cho nên mới tìm phòng đối diện."
Cô nhớ lại khi cô hỏi Phó Bác Ngôn, ý của anh cũng tương tự như vậy.
"Cái chung cư đó mà còn có thể cho thuê phòng."
Noãn Noãn lên tiếng đáp, không chút để ý nói: "Đúng vậy, Phó lão sư nói đó là phòng của bạn anh ấy, người đó vừa ra nước ngoài, nên phòng cũng để trống, nên anh ấy mới hỏi hộ cho em."
Trần Kiều: ". . . . . ."
Liếc nhìn vẻ mặt của nghệ sĩ nhà mình, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Tại sao Trần Kiều cứ cảm thấy, vị Phó lão sư kia đối với nghệ sĩ của mình rõ ràng rất khác. Nhưng mà những lời này cô ấy không thể chủ động nói ra, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bản thân cô ấy thôi.
Sau khi đứng ở phòng nghỉ một lát, Trần Kiều liền đi.
Noãn Noãn ôm điện thoại di động nghe ca nhạc, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-noi-cua-anh/232450/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.