Tôi nghĩ, điều mà ở cả hai kiếp khiến tôi cảm thấy may mắn nhất chính là gặp được em.
Em đã từng chỉ là một cô bé dễ bắt nạt, mít ướt và có hoàn cảnh không tốt. Lần đầu tôi nói chuyện với em là khi em ngồi ở sau bức tường bám đầy dây leo sau dãy B của trường Tân Hoa mà khóc thút thít. Em bé nhỏ, yếu ớt ngồi đó. Bộ vãy đồng phục vốn đẹp đẽ cũng đã vấy bẩn bằng những vết nước bẩn thỉu.
Tôi đã diễu cợt em, rằng cứ hèn mọn như vậy mãi, em sẽ càng là cái đích cho những kẻ bắt nạt. Em cần phải học cách mạnh mẽ.
Tôi lớn lên từ một gia tộc lớn ở Anh, tất nhiên cũng biết những đứa con riêng, nhất là những đứa có tính cách mềm yếu này sẽ có kết cục ra sao. Cho nên tôi đã ở đó, để nhìn em ngày càng trưởng thành, biết giấu uất ức vào trong lòng, để nhìn em bình thản đối mặt với những sự bắt nạt.
Cô em gái của em đó, tôi biết nó không có gì tốt. Bản tính kiêu ngạo của nó thật sự rất lớn và để giữ gìn cái sự kiêu ngạo đó nó sẵn sàng trở nên độc ác hơn nữa. Nó biết thân thế của tôi, và nó muốn lấy ích lợi từ chỗ tôi để đổi lại sự bình thản trong cuộc sống của em. Tôi biết tôi không nên chấp nhận nhưng nhìn em vì trưởng thành mà tự làm tổn thương chính mình khiến tôi đau lòng.
Tôi đã nghĩ rằng sau cuộc trao đổi đó, tôi với em vẫn không thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2027097/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.