Nhìn thì nhìn không ra nhưng mà bám thì vẫn bám theo được. Đây rõ ràng là thảm kịch của nhân loại mà!
Chỉ thấy trời xanh gió mát, Lâm Kỳ Anh đang chuẩn bị cùng đồng chí Hoàng Khánh leo lên tàu lượn siêu tốc thì một giọng nói mang theo bất ngờ và vui sướng gọi giật cả tinh thần vinh quang lẫm liệt của cô lại, hung hăng vứt cho chó gặm: “Kỳ Anh ca ca!”
Lâm Kỳ Anh với gương mặt cứng ngắc quay đầu lại, hôm nay chắc là ra ngoài quên xem hoàng lịch rồi, không biết bước ra khỏi cửa bằng chân trái hay chân phải trước nữa. Đi đến đâu cũng gặp phải người quen,dù là người thân hay không thân, chán ghét hay không cũng đều gặp cả rồi. Sao không lôi 18 đời tổ tông ra gặp luôn một lần đây?
“Tử Đằng, chào em.” Lâm Kỳ Anh cố nặn ra một nụ cười nhưng dường như cơ mặt đang bán đứng cô, cười so với khóc còm muốn khó coi hơn. “Hôm nay em đi chơi với bạn à? Đừng để bọn họ chờ, anh cũng đi với bạn rồi, không cần thấy sắc quên bạn đâu.” Cô thậm chí còn cố đùa giỡn cho qua chuyện.
“Hứ, bọn họ làm gì có cửa so với anh. Ai mà không biết trong lòng em anh là quan trọng nhất. Đi thôi, em đi với anh.” Bạch Tử Đằng hừ một cái nói, xong lại lôi lôi kéo kéo tay của Lâm Kỳ Anh đi chơi, hoàn toàn bỏ mặc “bạn cũ” của cô.
Lâm Kỳ Anh bị lôi kéo quay đầu nhìn về phía Hoàng Khánh. Mặt anh đen tựa đít nồi, hai hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2027071/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.