Chương trước
Chương sau
Nhìn thì nhìn không ra nhưng mà bám thì vẫn bám theo được. Đây rõ ràng là thảm kịch của nhân loại mà!

Chỉ thấy trời xanh gió mát, Lâm Kỳ Anh đang chuẩn bị cùng đồng chí Hoàng Khánh leo lên tàu lượn siêu tốc thì một giọng nói mang theo bất ngờ và vui sướng gọi giật cả tinh thần vinh quang lẫm liệt của cô lại, hung hăng vứt cho chó gặm: “Kỳ Anh ca ca!”

Lâm Kỳ Anh với gương mặt cứng ngắc quay đầu lại, hôm nay chắc là ra ngoài quên xem hoàng lịch rồi, không biết bước ra khỏi cửa bằng chân trái hay chân phải trước nữa. Đi đến đâu cũng gặp phải người quen,dù là người thân hay không thân, chán ghét hay không cũng đều gặp cả rồi. Sao không lôi 18 đời tổ tông ra gặp luôn một lần đây?

“Tử Đằng, chào em.” Lâm Kỳ Anh cố nặn ra một nụ cười nhưng dường như cơ mặt đang bán đứng cô, cười so với khóc còm muốn khó coi hơn. “Hôm nay em đi chơi với bạn à? Đừng để bọn họ chờ, anh cũng đi với bạn rồi, không cần thấy sắc quên bạn đâu.” Cô thậm chí còn cố đùa giỡn cho qua chuyện.

“Hứ, bọn họ làm gì có cửa so với anh. Ai mà không biết trong lòng em anh là quan trọng nhất. Đi thôi, em đi với anh.” Bạch Tử Đằng hừ một cái nói, xong lại lôi lôi kéo kéo tay của Lâm Kỳ Anh đi chơi, hoàn toàn bỏ mặc “bạn cũ” của cô.

Lâm Kỳ Anh bị lôi kéo quay đầu nhìn về phía Hoàng Khánh. Mặt anh đen tựa đít nồi, hai hàng lông mày nhíu nhíu lại mang bộ dáng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Cô cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng vẫn chỉ thở dài. Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo của cô.

Hoàng Khánh tuy cau mày nhưng cũng không dễ dàng bỏ đi vì một con nhóc không hiểu sự đời như vậy. Cho nên mới có loại cảnh tượng hai nam một nữ đi chung với nhau như vầy.

Người ta hiếm khi có thể thấy một nhóm nam nữ nào đều đẹp mắt như vậy nên cũng không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Mấy cô gái trẻ nhìn hai chàng trai tuấn tú đi cùng một cô gái không nhịn được cảm thán: “Thấy cô ấy không? Được đi cùng với hai soái ca, không biết trong hai người đó cổ thích ai. Thật là đáng mơ ước!”

“Thôi đi! Nhìn thì tưởng nữ chính ngôn tình nhưng biết đâu lại là nữ phụ đam mỹ thì sao. Muốn đi làm nữ phụ lắm sao?” Cô gái bên cạnh nguýt dài.

“Dù cho làm nữ phụ đam mỹ cũng bằng lòng!” Cô gái kia cười đến nhìn không thấy tổ quốc.

“Cái đồ hủ nữ chết tiệt! Sau này ra đường chớ có nói là bạn tớ!” Hai cô gái vừa đi vừa nói, ánh mắt cũng không còn đặt trên người ba người bọn họ.

Bạch Tử Đằng là một tiểu thư nhà giàu, tất nhiên chú ý đến những điều người khác nói về mình. Cô công chúa bé nhỏ của Bạch gia nghe thấy những lời này thì căm tức không thôi. Cái gì mà nữ phụ đam mỹ cơ chứ! Dựa vào cái gì mà nói như vậy được!

Cô bé bên cạnh đang vô cùng bực mình, hai người còn lại thì lại suy nghĩ lung tung. Cái từ ‘đam mỹ’ này theo một góc độ nào đó mà nhìn thì quả thực không sai. Tuy rằng không hoàn toàn đúng nhưng mà cái này cũng thực khó nói rõ ràng được.

Dù cho bị bám dính đến mức tay níu chân kéo nhưng Lâm Kỳ Anh vẫn cố gắng đi chơi hết tất cả các trò chơi ở đây. Sống là để hưởng thụ, bây giờ không hưởng thì thật là đáng tiếc.

Buổi tối dần đến, trong khu vui chơi, những bóng đèn được bật lên bừng sáng cả một góc trời thành phố. Không khí thoáng đãng và mát mẻ hơn so với buổi trưa nắng nóng nhiều. Tuy nhiên, ở cái thành phố sớm đã không còn sự trong sạch của không khí này, cái thoáng đãng của cơn gió mát vào buổi tối cũng chẳng được xem như cái gì quý giá.

Lâm Anh ngồi trên vòng đu quay, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh thành phố dưới ánh đèn điện. Cô mặc kệ cô bé đang ngồi bên cạnh huyên thuyên một mình rồi lại tức giận vì cô không thèm nghe. Chàng trai phía đối diện vẫn yên tĩnh khẽ nhìn cô rồi cũng đem tầm mắt chuyển đến quang cảnh phía dưới.

Kết thúc ngày đi chơi, Bạch Tử Đằng hôm nay dường như có chút biết điều để Hoàng Khánh chịu trách nhiệm đưa cô về.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Lâm Anh cười, hiếm khi nào cô được đưa đi chơi mà còn chiếm lợi như vậy. Giống như anh đang cố tình giúp cô, mà có lẽ vậy thật.

“Nói cảm ơn nghe thật xa lạ. Chúng ta cũng không phải là mới quen. Bây giờ anh sẽ nói thẳng luôn, anh biết thân phận của em. Anh cũng biết em muốn làm gì, cho nên, để anh giúp em có được không?” Hoàng Khánh nhìn thẳng vào mắt cô, thẳng thắn thừa nhận việc mình đã biết.

“Anh biết từ bao giờ?” Lâm Anh điềm tĩnh chờ anh nói rõ. Chẳng qua bây giờ có muốn hoảng loạn cũng trễ rồi, chi bằng nghe anh nói thì hơn.

“Anh biết rất lâu rồi, cụ thể thì sau này anh sẽ nói. Lâm Anh, tin tưởng anh, anh muốn giúp em.”

“Mấy năm trước anh còn cản em, vì sao bây giờ lại muốn giúp em?” Đây là điều cô muốn biết lâu rồi. Cô vẫn biết anh muốn tốt cho cô nhưng mà lúc đó quả thật là cô rất ghét người đàn ông kia cho dù anh ta chưa làm gì cô hết.

“Bởi vì anh biết lý do của em. Tuy họ bây giờ không thật sự đáng trách nhưng trước kia lại khác. Anh biết trước kia em ghét họ, anh cũng biết em đã từng phải chịu đựng những gì.” Hoàng Khánh thành khẩn nói.

“Rốt cuộc anh biết được những gì?” Cô bắt đầu cảm thấy bất an. Sẽ không phải chứ? Hy vọng vậy!

Hoàng Khánh chỉ mỉm cười rất nhẹ và nhìn về một hướng không xác định. Cô biết đây là biểu thị cho việc anh không muốn nói ra bây giờ. Nhưng không ngờ, Hoàng Khánh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô: “Biết nhiều hay ít thật ra không quan trọng. Quan trọng là anh hiểu cho việc làm của em.”

Một cơn gió bất ngờ thổi đến, âm thanh xào xạt của hàng cây ven đường khiến cho Lâm Anh có cảm giác không thực. Cô vẫn nghĩ, cho dù anh có biết thì cũng không biết nhiều. Cô cũng cho rằng anh sẽ chỉ đứng ngoài cuộc nhìn cô cố gắng vì mục đích gần như là ngu ngốc đó. Cho đến giờ phút này, cô mới bắt đầu hiểu rằng anh vì cô mà đến, chàng trai này vẫn luôn suy nghĩ cho cô rất nhiều.

Nghĩ như vậy, đáy lòng cô đột nhiên thấy vô cùng ấm áp. Rõ ràng sau khi trùng sinh thì anh với cô không quen, nhưng mà anh lại hết sức ngăn cản cô làm khó dễ Đổng Huyền Phong. Bây giờ anh lại đang cố gắng giúp cô trả lại những thứ cô đã phải chịu trước kia tại Lâm gia. Anh thật sự có biết không, cô không quan tâm nữa. Chỉ là cái cảm giác có người dung túng làm bậy, cô thấy rất thích.

“Ừ. Thực cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng mà đỗ xe ở đây sẽ bị phạt đấy!” Lâm Anh cười nhe răng, chỉ chỉ vào bác bảo vệ đang vừa thổi còi toe toe vừa chạy đến.

“Có cần phải sát phong cảnh như vậy không?” Anh bất mãn nhăn mày. “Chúc em ngủ ngon.” Hoàng Khánh hôn gió một cái rồi vội khởi động xe chạy ra đường lớn, tránh thoát sự truy đuổi của bác bảo vệ.

Bác bảo vệ mặc đồng phục dừng chân trước mặt cô, chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển. “Cậu đẹp trai này sao lại chạy nhanh như vậy… Tôi còn chưa có giới thiệu cháu gái của tôi đâu…”

Lâm Anh không nhịn được cười phá lên. Bác bảo vệ này là nổi tiếng nhất trong khu, hễ cứ thấy chàng trai nào trông được được là bác ấy lại xông ra xem mặt. Hỏi từ gia cảnh, tuổi tác, nghề nghiệp đến sở thích…, cứ như hỏi cung tội phạm vậy. Sau đó bác ấy sẽ lôi ra một đống ảnh, nào là con gái, cháu gái, cô bé hàng xóm,… Dường như chỉ hận không thể lôi hết phụ nữ con gái 18 đời tổ tông, hàng xóm ra để giới thiệu vậy.

Trước kia có lẽ còn có người chịu khó trả lời và nghe bác ấy nói. Nhưng mà chỉ cần bị hỏi đến từ lần thứ 3 trở đi, tất cả đàn ông con trai đều hận không thể cách xa bác ấy ít nhất 10 mét. Cô đã bị ông bác này quấn lấy đến 5 lần rồi, tính cho anh nếm thử một phen mà sao lại chạy nhanh đến thế cơ chứ!

Lâm Anh lắc đầu cười trừ rồi nhanh như chớp chạy vào nhà, đóng cổng lại, tuân thủ quy tắc tránh xa ít nhất 10 mét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.