Lâm Anh trở lại nhà trọ, đi thẳng vào một cách tự nhiên mà ngay cả đến bà chủ cũng không tự nhiên bằng. Cô vừa vào phòng đã ngay lập tức tắm rửa thay quần áo rồi ngã phịch xuống đệm mềm. Có trời mới biết thì ra muốn quay lại làm phụ nữ cũng khó khăn như vậy. Chỉ riêng mặc váy thôi đã quá sức chịu đựng rồi. Xem ra sau này cứ ăn mặc quần áo nam đi cho tiện.
Lâm Kỳ Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó có một bóng cây cao ngất che đi khoảng ¼ tầm nhìn ra ngoài. Bầu trời vẫn còn nhiều mây, tuy nhiên vẫn có ánh nắng lọt qua làm cho không gian thoáng đãng hơn tiết trời mùa đông rất nhiều. Xuân đang đến gần.
‘Tên chết tiệt kia đi đã mấy tháng rồi. Không biết bên Anh quốc còn lạnh lắm không nhỉ? Mà, mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Không đâu lại nghĩ đến hắn ta.’ Kỳ Anh lắc đầu rồi đứng dậy ra ngoài trả phòng.
Mà nghĩ lại thì khoảng thời gian hắn ta ở Trung Hoa chung đụng với cậu cũng không đến nỗi nào. Chỉ là đôi khi hắn ta làm cậu tức giận suýt đột quỵ mà thôi. Còn lại thì dường như lời nói và việc làm của cậu với hắn ta khá là ăn ý. Cũng khó mà tìm ra người nào có thể ăn ý với cậu như vậy.
Lâm Kỳ Anh thở hắt ra một hơi lớn. Quá khứ đã qua rồi, bây giờ là thời điểm phải hướng về tương lai. Công ty riêng đã có, cần phải làm ăn trước rồi mới nói đến kế hoạch thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2027052/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.