Lâm Kỳ Anh bây giờ đang mặc áo sơ mi trắng, đồng phục của trường Tân Hoa, bên ngoài khác thêm cái tạp dề hoa hòe để nấu ăn cho sạch sẽ. Lũ trẻ vừa về đến nhà thì thấy cậu đang nấu ăn, còn tên kia đang nhìn cậu đến ngây người.
“Anh ơi! Người kia tỉnh lại rồi kìa!” Chính An kêu lên.
Lâm Kỳ Anh quay lại nhìn anh ta: “Anh tỉnh dậy lâu chưa thế? Sao không gọi tôi?” Cậu tắt bếp, tháo tạp dề ra đi đến bên cái giường nhỏ.
“Cậu là ai? Tôi không biết vì sao tôi ở đây. Còn cậu có ý đồ gì thì tôi không biết được. Cho nên… Cho tôi chút nước đi, tôi khát quá…”
Anh ta đang tỏ ra nghi ngờ thì đột nhiên mở miệng xin nước làm cậu có chút buồn cười. Đưa cho anh ta ly nước, Lâm Kỳ Anh hỏi: “Sao anh bị đám người kia truy đuổi vậy? Tôi thấy anh thê thảm ghê gớm mới hảo tâm đem về đây, anh lại còn nghi ngờ lòng tốt của tôi.”
“Tôi bị đàn em phản bội. Chúng đuổi giết tôi đến tận chỗ đó thì tôi suýt ngất đi. Hình như lúc ấy thì cậu đến…” Anh ta mở miệng kể. “Mà sao tôi lại phải kể cho cậu nhỉ?”
“Tôi cũng chưa có nói gì đâu nha.” Kỳ Anh cười cười. “Thôi anh cứ ở đây dưỡng thương, mỗi ngày tôi sẽ dành chút thời gian đến đây chăm sóc anh.” Lâm Kỳ Anh nói vậy rồi thôi, quay lưng định đi.
“Cậu không phải anh của đám nhóc này sao?” Anh ta hoang mang hỏi Kỳ Anh.
“Em gái tôi đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2026993/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.