Xe dừng lại trước cổng chính nhà họ Lâm, Kỳ Anh vừa bước xuống đã nghe được tiếng ồn ào trong nhà. Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh Tống Mộc Phương vừa khóc vừa nháo loạn cả nhà.
“Ông dám có con với con đàn bà đó tôi còn chưa nói gì. Bây giờ ông lại còn đưa loại nghiệt chủng ấy về đây, ông muốn làm tôi tức chết sao? Còn Tiểu Yên thì sao? Ông không nghĩ cho nó sao?”
“Tôi nghĩ cho nó rồi ai nghĩ cho con trai tôi? Tôi cảnh cáo bà. Bà mà còn dám nhắc đến chữ ‘nghiệt chủng’ trước mặt tôi thì bà cứ liệu hồn! Con trai tôi là nghiệt chủng vậy tôi với con gái bà thì tính là cái gì?” Lâm Thừa Thiên tức giận đến muốn hộc máu, vậy ông cũng là loài thú vật sao? Vợ ông còn dám nói vậy thì ông là cái gì trong cái nhà này đây?
Lâm Kỳ Anh hoàn toàn không quan tâm Lâm Thừa Thiên nói cái gì. Bởi vì cậu bận khinh thường từ ‘Tiểu Yên’. Lâm Yên à? Rồi sẽ có ngày cậu bắt con nhỏ đó phải trả giá cho kiếp trước. Cậu rất hận cái tên đó nhưng ngoài mặt vẫn là vô hạn đáng thương, yếu ớt cất tiếng: “Cha, dì, con đã đến.”
Tống Mộc Phương nghe thấy giọng cậu thì cơn giận trào dâng: “Mày! Mày!! Mày còn có thể vác mặt đến đây? Mẹ mày đã được trả viện phí rồi! Sao mày còn có thể mặt dày đến đây hả???”
Tống Mộc Phương lao đến siết cổ Kỳ Anh. Gương mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ lên vì thiếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-mot-giac-mong/2026975/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.