Bội Gia đẩy cửa vào, quảngia Vương Bá đã chạy tới: “Phó tiểu thư, ba ngày nay cô đã đi đâu? Tiểu thiếugia la hét ầm ĩ muốn tìm cô? Kiều tiên sinh cũng không quản được——————”
Bội Gia không đáp lời,chậm rãi bước lên cầu thang. Vương Bá vẫn đi theo sau cô: “Phó tiểu thư, cô cóphải nên xem Kiều tiên sinh một chút hay không, hắn mấy ngày nay luôn ở trongphòng ngủ, không bước chân đi ra một bước.”
Bội Gia quay đầu kinhngạc nhìn Vương Bá: “Hắn không đi làm?”
Vương Bá xoa xoa đôi bàntay, nói : “Tôi cũng vậy không biết rốt cục là làm sao nữa. Ngày đó Kiều tiênsinh trở về không nói năng gì, ôm tiểu thiếu gia, cũng không nhúc nhích. Dọatiểu thiếu gia phát khóc.”
Trong lòng Bội Gia tựanhư có người đang dùng ngón tay không ngừng bóp chặt cô, đau âm ỷ. Cô thảnnhiên trả lời: “Đã biết, Vương Bá. Ông cứ đi làm việc của mình đi.” Cô đi tớigian phòng của mình, tùy tiện mở một ngăn kéo ra, lấy hộ chiếu chờ giấy chứngnhận đặt ở bên trong ra. Cô yên lặng tự nói với mình, cô chính là vì muốn làmnhững chuyện này mà trở về.
Cuối cùng là không nhịnđược, vẫn muốn nhìn bộ dạng sa sút của Kiều Gia Hiên, cô muốn làm cho rõ, côđẩy cửa ra, trong phòng tối om. Cô theo cảm giác của mình, mò tới chốt mở ởcạnh cửa, “Ba” một tiếng, đèn trong phòng sáng choang. Bài trí này là quenthuộc như thế, giống nhau cô rời đi năm đó chỉ là một giấc mộng. Năm đó điệnthoại của thư ký Tiền cùng với hết thảy sau đó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-da-tung-quen-biet/3143543/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.