Phó Bội Gia nhẹ tay nhẹchân len lén rời khỏi phòng khách đầy những tiếng nói ầm ỹ.
Nín thở, sau đó hít mộthơi thật sâu, hương thơm mới mẻ dịu dàng của sương sớm tràn ngập trong lồngngực. Cả người cũng nhờ vậy mà trở nên thoải mái.
Cô nhẹ mâm mê cái miệngnhỏ nhắn đang trề ra, đều là phụ thân không tốt, lần nào cũng muốn mang cô đếnnhững bữa tiệc buồn chán đến cực điểm này. Mỗi người đều mang theo một cái mặtnạ như nhau, giả dối xã giao.
Cô nghịch ngợm cởi đôigiầy ra, dùng chân trần trực tiếp giẫm lên bãi cỏ xanh như ngọc bích, thân cỏnhè nhẹ đâm vào như xoa bóp lòng bàn chân đã mỏi nhừ, hơi ngứa ngứa khiến ngườita không nhịn được mà cảm thán!
Trong vườn hoa không cómột bóng người, cô cũng bất chấp giáo huấn làm thưc nữ của phụ thân, sải bướcchân, trên bãi cỏ chạy tới chạy lui. Một lát sau, rốt cuộc cả người cũng cảmthấy khá hơn nhiều. Mới tìm một chiếc ghế tựa dài làm bằng sắt, ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi lại cảmthấy buồn chán, giờ này phút này, cô tình nguyện ở trong chăn, ôm Hello Kitty,cũng tốt hơn ở chỗ này ngồi ngây ra. Ra đại sảnh lại càng kinh khủng, toàn lànhững người tự cho mình là danh môn thục viện, nếu không phải so hột xoàn, cara với người khác thì là so lễ phục quýgiá với người ta. Vừa mới ở cùng một chỗ nói chuyện cực kỳ ăn ý, vừa rời khỏi,đã cùng vài người soi mói, nói xấu, đồng thời cũng hết sức tuyên truyền, chỉ sợngười khác không biết.
Danh môn thục viện: concó quyền thế.
Phó Bội Gia cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-nhu-da-tung-quen-biet/133787/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.