Truyện 7 chương 18: Có trộm.
Chiếm hữu một người, có hai cách,
Một, là giam cầm bằng xiềng xích.
Hai, là để người ấy tự nguyện mong cầu được ở bên cạnh mình.
Sơn Trúc đương nhiên là chọn cách thứ hai,
Nửa đêm trằn trọc, quay người vuốt lên má Vĩnh Tường một đường nựng nhẹ.
Vĩnh Tường, anh có thể tự do. Nhưng chỉ có thể tự do dưới đôi mắt và ánh nhìn của em mà thôi.
Phân vân không có nhiều, tình cảm quá mông lung. Chính em cũng không biết mình là yêu là thích hay cảm giác gì nữa.
Chỉ là sợ bị mất đi,
Sợ bị rời bỏ.
Nhưng em đã khác rồi, Sơn Trúc ngày xưa ấy, ngây thơ ngu dại đến mức muốn chết đi ấy, run rẩy cầu xin người ở lại, đã không còn nữa rồi.
Bây giờ, chỉ còn lại một Sơn Trúc này thôi. Một sơn Trúc mà nếu đã lựa chọn rồi,
Là đau hay không đau, điên dại hay tỉnh táo, Sơn Trúc em cũng sẽ không từ bỏ.
Vĩnh Tường, anh đời này cũng dần xác định là vừa.
Ánh dương quang như mặt trời ấy, chỉ có thể là dành cho em.
Ích kỷ cũng được, gian xảo cũng được, có là gì đâu, em không cần cũng không quan tâm.
Mê muội nhìn khuôn mặt kia, đưa tay lên đón lấy gương mặt kia, nhẹ hôn lên trán người.
Vĩnh Tường, em lỡ chọn anh rồi.
===========
Lớp học, tiết sáng.
Vĩnh Tường đặt ly sữa đậu nành trước mặt Nguyễn Tân,
Nó bĩu môi một cái, quay đi.
Vĩnh Tường đặt thêm một ổ bánh mì nữa, cười cười:
- Mời đại ca ăn sáng.
Nguyễn Tân lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24932/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.