Truyện 7 chương 10: Băn khoăn.
Vĩnh Tường cẩn thận lấy một chiếc chăn đơn gập lại gọn gàng, đặt lên chiếc ghế gỗ phía bàn ăn, gãi gãi đầu:
- Cậu.. ngồi tạm.
- Nhà.. không có đệm lót.
Sơn Trúc thản nhiên bước lại gần, ngồi xuống,
- Cảm ơn anh.
Thế nhưng ngay sau đó, lại sững cả người.
Thật là quá sức bất ngờ!
Một bàn thức ăn thơm ngon chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đã được dọn ra.
Tên Vĩnh Tường này rút cuộc còn có bao nhiêu điều khiến cậu phải giật mình đây?.
Vĩnh Tường thấy nét mặt của Sơn Trúc vội vàng hỏi:
- Chỗ đấy.. đấy.. có phải ngồi xuống lại đau rồi không?
- À.. ư.. không có, không đau lắm.
Sơn Trúc cầm lấy đũa, chống chống:
- Chỉ là.. anh tự nấu toàn bộ sao?
Vĩnh Tường cười tươi:
- Thì đúng rồi, nãy giờ vẫn luôn trong bếp mà.
- Vì chẳng biết cậu thích gì, nên nấu hơi nhiều,
Sơn Trúc nếm thử một chút món trước mặt, thịt ba chỉ quay vừa tới, quện đường cháy vàng cùng mắm và hạt tiêu, rất vừa cơm. Mùi vị quả thực không còn gì để chê.
- Ăn thêm cái này đi, cái này dễ chịu.
- Canh mồng tơi thịt bằm?
Vĩnh Tường vừa lấy muỗng, múc vào chén cho Sơn Trúc vừa nhỏ giọng:
- Vì.. nghĩ cái này..... có thể sẽ tốt, nếu phải đi.. sẽ không đau... lắm.
Vừa múc xong, lại tự mình ngại đến đỏ mặt mà vùi đầu xuống ăn.
Cái gì?
Dễ đi?
Nghĩ đi đâu vậy kia chứ?. Còn đang nhằm ngay bữa cơm ăn.
Sơn Trúc cậu chưa từng thấy một ai.. trẻ con tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24924/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.