Truyện 7 Chương 8: Bình minh
Bình minh đã kéo vạt một góc trời từ lâu, trong phòng vẫn một mảnh yên tĩnh,
Cả người Vĩnh Tường đều khoan khoái tới mức chỉ thở thôi cũng thấy dễ chịu, trên gương mặt nhìn có chút bụi bặm kia đều như nở ra một nụ cười ngọt, vài đường râu nhỏ trên cằm cũng nhu hòa đi mấy phần,
Thoải mái quá.
Lại nghiêng người.
Ừ, chăn hôm nay có vẻ hơi nặng, và còn rất mát nữa.
Ưm.
Một tiếng nhỏ bật ra trong cổ họng, lại triệt để ôm chặt lấy " cái chăn" trên lồng ngực của mình kia.
Sơn Trúc nhíu mắt, hơi tỉnh lại, cả hông và eo đều nhức mỏi tới độ lười biếng không muốn giãy ra, để mặc Vĩnh Tường ôm lấy, cọ lấy.
Sẽ là như thế nào?
Phản ứng của một kẻ tầm thường sau một đêm làm tình rã rời với cậu?
Không có tình yêu,
Chỉ có dục vọng.
Thế thì như thế nào?
Như loài vật thỏa mãn lẫn nhau, lấp đầy lẫn nhau trong những điên cuồng thèm khát của cái người ta vẫn gọi là bản năng. Sau đó, rệu rã và trống trải. Không hơn không kém.
Là bình thản nghĩ rằng cậu cần tiền?. Quăng cho cậu một xấp, hay tử tế hơn là kẹp gọn gàng vào đáy chiếc ly trên bàn?.
Là giả như ngọt ngào mà hôn gió cậu một cái, mời chào cho một đôi lần tiếp theo, rồi quay lưng đi lập tức trở thành người xa lạ?
Hay là bám dính không buông?. Coi cậu như tượng thần thế nhưng lại chỉ là vì mê mẩn thân hình này, thể xác này.
Hay thối tha nhất, là thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24922/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.