Nhà Vĩnh Tường,
Nhìn người mê man nằm trên giường, Vĩnh Tường chán ghét kéo chiếc chăn đơn phủ lên lồng ngực kia,
Vĩnh Tường không hiểu vì cái quái gì mà lại ra tới cơ sự này,
Đáng lý thì chính anh đã chạy tới mất dạng ngay sau khi nhìn thấy gương mặt quen không thể quen hơn kia, thế nhưng cậu ta lại ngất rạp ngay khi bước chân anh vừa xoay được hai bước.
Hay là vứt cậu ta ở lại đó?!
Hay là cứ mặc xác số trời đi?!
Vậy nhưng nếu ba tên khốn kia quay lại..
Trời ạ!
Rút cuộc thì vẫn là thế này đây.
Lại còn không dám đưa cậu ta tới bệnh viện, nhỡ cậu ta vui mồm lại nói do chính anh suýt hiếp nữa, không có lẽ anh thực sự phải lên phường?.
Bản thân anh chẳng nhằm nhò gì, nhưng nếu đến tai người vợ hai của ba anh cùng mấy đứa con riêng ấy, chắc phải thành đề tài sôi nổi lắm.
Shit!
Vĩnh Tường bê cái cạnh sườn bị trúng mấy phát đạp của mình,cả người đau nhức không tả,
Đời anh đúng là màu hường trộn mực.
Vĩnh Tường lắc đầu, khập khiễng quay về căn phòng bỏ trống lâu nay của mẹ mình, rúc đầu vào chăn.
Mẹ.... con làm thế này là đúng hay sai đây?!
=======
Phía bên kia phòng của chính anh,
Sơn Trúc nhìn xuống lồng ngực đã được dặm chút màu đỏ, tím, ừm. Chất bám cũng khá tốt.
Đôi mắt xẹt qua khung hình ngay đầu giường, nhìn nét cười toe toét của Vĩnh Tường khi còn trẻ,
Sơn Trúc chớp đôi mắt tỉnh táo chẳng chút gì của người vừa bị hôn mê, câu khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24919/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.