"Nhà...."
"....thứ đáng giá nhất trong lòng ta..."
"....thứ mà ta đã từng dùng biết bao tâm huyết để dựng lên sau đó....
".....ta lại phải gian khổ đi tìm lấy"
"Tiền nhân có một câu rất chính xác..."chỉ có mất đi mới biết nó có bao nhiêu quý giá".....chỉ là đáng tiếc...
"......thứ đã mất đi rồi....lại không bao giờ có thể tìm lại được nữa"
"Quý giá mấy cũng chỉ có thể tiếc, thể thương, thể hận và để nhớ....trên đời có những vết cắt thật sự không cách nào liền lại được"
Lời Thiên vang lên giống như chấn động đến một loại đại đạo sâu xa.
Tựa như một thứ gì đó từ trong tim hắn vỡ vụn, máu huyết như ngược dòng. Một cái gì đó vô cùng trọng yếu bị người ta cưỡng ép cắt ra khỏi cơ thể để lại đó một vết thương to lớn không cách nào lành lặn.
Đau xót....là vô cùng vô tận đau xót
Lời của hắn từ sâu trong trái tim thốt ra nhưng lại chỉ có một mình hắn có thể hiểu, chỉ có một mình hắn có thể thể nghiệm.
Một loại đau xót không có ai trên thế gian này có thể hiểu rõ và chia sẻ được cho hắn.
Giọng hắn trầm xuống mang theo một chút mất mát.
"Thứ bị bỏ quên khi mất đi mới biết nó quý giá....đó là hối tiếc, nhưng còn ta.....ta trân trọng nó như mạng sống, xem nó như hi vọng duy nhất giúp ta gắng gượng sinh tồn, giúp ta tìm ra lý do để mình tồn tại, để rồi.....khi ta mất đi nó......"
2 chữ cuối cùng hắn không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874832/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.