Một giọt nước mắt nhẹ nhàng tràn ra khỏi khóe mi.
Mắt đẹp tựa như thất vọng, tựa như mờ mịt, tựa như chấn động....tựa như nức nở.
Từ nhỏ...từ khi nàng biết hiểu chuyện đến giờ thì đã được dưỡng dục dưới tay người phụ nữ đó, bà ta dậy nàng công pháp chỉ dẫn nàng từng li từng tí phải luyện những môn công pháp nào, luyện như thế nào, dùng vật gì phụ trợ.
Bà ta cho nàng rất nhiều thiên tài bảo vật giúp nàng tấn cấp, cho nàng công pháp, chỉ dậy nàng rất nhiều kỹ năng sau đó cho nàng một mục tiêu để cố gắng.
Bà ta hệt như mẹ nàng, cho nàng cả tình thương lẫn vật chất một cách không đắn đo tiếc rẻ.
Nhưng mà không phải vậy....bây giờ nàng mới hiểu ra một sự thật đau lòng như vậy.
Mọi công pháp bà ta cho nàng luyện, bảo vật cho nàng dùng...tất cả đều chỉ là xúc tác khiến nàng tự mình phong bế thể chất của mình.
Nàng có được thực lực, mị hoặc thuật, độc thuật vô hình vô bóng và vô số năng lực nhỏ lẻ.
Nhưng nàng cũng vĩnh viễn chỉ là công cụ của bà ta, nàng cũng vĩnh viễn bị vùi lấp đi thứ quý giá nhất của mình.
Bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu...đã hiểu ta tất cả.
Đối với một đứa trẻ mồ côi như nàng thì thứ quý giá nhất trên đời cũng không gì ngoài tình mẫu tử thiêng liêng, nhưng nàng cũng vì thế mà mù quáng đến ngu ngốc để rồi tin tưởng hết cả.
"Uỳnh...." thuần âm lực từ khắp các đường kinh mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874810/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.