Thái độ của Thiên bất giác thay đổi 180 độ tựa như thành một con người khác.
Trước kia, hắn lúc thì nghịch ngợm, lúc thì vui đùa, lúc thì ngả ngớn, lúc lại bình thường ung dung.
Chưa từng như thế này...
Chưa từng cao quý, chưa từng nghiêm túc.
Chưa từng mạnh mẽ, chưa từng cường ngạnh.
"Đưa hồ lô cho ta" một câu không nhiều không ít, không thừa không thiếu.
Không thỏa thuận, không cầu xin
Không lý do, không tình cảm.
Tựa như một lời của người bề trên nói ra, kẻ dưới không được nghi ngờ không được hỏi lại, chỉ được tuân theo, chỉ được nghe lệnh.
Nhìn lại khí chất trên người Thiên phả ra, Dịch Kiến Hành như run lên, trong bất giác tựa như mọi sự cao ngạo trong thân đều biến mất, xương hắn cứng nhưng vô lực không khom.
Tâm hắn rắn nhưng vô lực phản kháng.
Khí chất trên người Thiên.
Đó....là thứ người thường có thể có hay sao.
Đó là cao ngạo tựa như đứng trên đỉnh thế gian.
Đó là quân chủ, thân mang hồng vân, mão đội thiên thê, chân đạp vạn lộ, dưới thân hắn...chỉ có vạn dân kính ngưỡng cúi đầu, không có người to gan phản kháng.
Đó là thần long từ thương khung cúi đầu nhìn xuống chúng sinh như kiến cỏ.
Đó là thần ma, như thoát khỏi phạm trù nhân loại, nhìn tới hắn nhân loại chợt trở thành bé nhỏ.
Đây là loại khí chất gì, đây là loại ánh mắt gì.
Chỉ một tấm thân hắn ở đó nhưng lại to lớn như khai thiên tích địa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874700/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.