"Ah....đây là bảo quang gì...uy thế thật lớn"
"ah....không lẽ là di tích viễn cổ trong truyền thuyết, di tích này...đây là muốn mở ra sao"
"Nghe nói năm xưa đây là chỗ Thiên Trận Môn lưu lại, bên dưới là cạm bẫy trận pháp nhiều vô kể, dù là thánh nhân đi xuống cũng thập tử vô sinh....trăm năm trước 12 vị địa thánh liên thủ còn không phá được phòng hộ đại trận, bây giờ trận này mở ra rồi....bên trong..."
"Xí...tài bảo song song với hung hiểm, ta mặc kệ nguy hiểm gì...xông lên..."
"Hừ...tên ngu đần, di tích cổ này thuộc quản lý của hoàng gia, ngươi có gan thì cứ đi vào"
"Hừ...ta nghe nói năm xưa Vũ Thiên Đế từng để một khối tài bảo khổng lồ bên dưới sau đó chôn vùi cùng với di tích Thiên Trận Sơn này....bảo tàng lớn như vậy cho nên Hoàng gia mới dụng tâm độc chiếm, nhưng nếu chỉ cần ta có được một phần bảo tàng này...còn lo không có được tất cả sao...hahahahaha...xông lên"
"Không sai, cầu phú quý trong nguy hiểm...chim chết vì mồi...hahahaha"
"Phong lưu mạo hiểm mới là bản tính của võ giả...một bước thăng thiên là cơ duyên của võ giả...xông.."
"Vù....vù....vù...." liên tiếp vài đạo bóng ảnh liền xông lên lao thẳng vào đáy hồ.
Trên bầu trời, Hoàng Chấn Thiên và Giao Long vừa gầm gừ nhau vừa bỏ qua đối thủ mà xông lên.
Không sai, di tích này năm xưa chính là ẩn dấu kho tàng lớn của Hoàng gia thời kỳ toàn thịnh cho nên từ lâu hoàng gia đã muốn bá chiếm làm của riêng.
Trăm năm trước họ đã một lòng mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874655/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.