"Ê..." Doãn Kế Anh gọi
"Sao hả..."
"Sắp tới Kinh Châu rồi đó..."
"Uhm...tới là tốt chứ sao, đi lâu như vậy rốt cuộc đã tới ah"
"Huynh...bộ huynh không muốn nói gì với ta sao"
"Nói ờ...có..."
Doãn Kế Anh ngồi nghiêm chỉnh vểnh tai lên nghe.
"Về tới nhà rồi..."
"Uhm..."
"Nhớ ngoan một chút không nên chạy lung tung.."
"Uhm.."
"Nhớ giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc mình..."
"Uhm..."
"Nhớ chịu khó tu luyện, nhớ giữ bí mật về cái vòng tay"
"Uhm..."
"Hết rồi...."
Doãn Kế Anh mở lớn mắt to ngạc nhiên
"Chỉ có vậy thôi sao...."
"Chỉ có vậy thôi...hết rồi"
"Không lẽ...không lẽ sắp xa cách rồi, huynh không còn lời ngọt ngào nào hơn để nói với ta sao..."
"Ngọt ngào ah..." Thiên đưa ánh mắt cầu cứu qua nhìn Tiểu Thanh, đáng tiếc cô bé này thấy ca ca lúng túng lại chỉ nhe rằng khểnh cười lên nỗi đau của hắn.
Không nhìn thì thôi nhìn còn thấy tức thêm
"Ờ....nhớ nói tốt ta với tỷ tỷ nàng một chút"
"Uhm...còn gì nữa"
"Hết rồi..."
"Vậy huynh....huynh không còn nhớ tới được ai khác nữa sao?"
"Nhớ ai nữa...." Thiên lại nhìn qua Dương Tiểu Thanh sau đó nóng máu quay lại.
"Nhớ....đưa bình rượu đó cho cha nàng nha, đó là quà tặng của ta đó"
"Uhm...."
"Hết rồi...."
"Hết rồi....huynh...đồ đần...cút cho ta, thật là nói chuyện với huynh chỉ làm ta nổi nóng thôi...đáng gét"
Thiên đưa ánh mắt ngơ ngác sang nhìn Dương Tiểu Thanh, khốn kiếp là cô bé này ôm bụng ngật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874603/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.