"Thông thường, một con kiến tự nhiên leo lên đỉnh cao sẽ tự nhìn về trời cao đất rộng quên mất mình là ai, cuồng vọng tự ngạo xem mình là thiên long, hắn sẽ không biết nhìn xuống dưới chúng sinh như mình lại càng không tự xem xét lại mình....nhưng chung quy...con kiến thì mạnh mẽ hơn một chút cũng vẫn chỉ là con kiến thôi"
"Ta không có giết hắn...chỉ đánh hắn từ ảo tưởng thần long quay về thực thể con kiến mà thôi....đồng thời cũng nhắc với Thiên Minh hội và thiên hạ rằng....ta...Dương Tiêu, đại thiếu gia Dương phủ chi nhánh Kinh Châu....đã trở về"
"Thiên Minh Hội các ngươi...tốt nhất là nên....cút xa ta ra một chút nếu không....ta diệt tộc các ngươi"
Giọng Thiên như vọng lên từ tu la địa ngục, sát khí trầm trọng mà uy nghiêm không thể chống lại.
Trước vô số cặp mắt nhìn tới, Thiên bộc phát ra một đạo khí thế như đế vương hàng lâm, như cự long tỉnh giấc, khí thôn sơn hà mạnh mẽ mà bá đạo khiến mắt người không dám nhìn thẳng.
Thiên liếc nhìn tên công tử mắt cao hơn đầu Thiên Vô Thiên kia lại một lần rồi chếch người bước đi, trước loại khí thế hào hùng vĩ đại này Thiên Vô Thiên hắn thậm chí còn không dám tiến lên ngăn cản.
Thiên nắm tay kéo 2 cô bé ngây ngốc kia đi về phía một đôi đao kiếm loang lổ rỉ sét xong lại chọn 1 cái khiên hình vuông lớn như cái đình, rộng tới 3 trượng cao, tất cả mua đi.
Xong việc, Thiên cũng không thèm nhìn mấy thứ khác một lần, chân bước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874588/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.