Quầy hàng này chỉ bày 4 món đồ, 1 viên đá đen thui, một mảnh tàn phiến bảo tháp, một sợi lông ngỗng mầu trắng, 1 đoạn rễ cây khô quắt.
Có lẽ vì sự tàn tạ tầm thường của chúng mà quầy hàng này lại phải bày ở tận 1 cái hẻm nhỏ, chẳng có khách nào thèm đĩa tới.
Còn lão đầu luộm thuộm hom hem này thì cũng vì thế mà ngủ gật vắt vẻo quên mất.
Có điều, đó chỉ là hoàn cảnh từ bề ngoài nhìn vào mà thôi.
"Tiêu ca...quầy hàng này có gì đặc biệt sao? "
Thiên cười nhẹ: "đặc biệt...cái gì cũng đặc biệt.."
Lúc này lão đầu liền nhíu nhíu mắt nhìn Thiên, thái độ rất là già nua.
"tiểu huynh đệ...ngươi có thể nhìn thấy được sự đặc biệt của chúng sao.."
"Thấy được....không những thấy của chúng mà còn thấy được sự đặc biệt của ngươi nữa"
"Oh...thật sao, tiểu tử thú vị"
"Lão đầu này, những thứ này ngươi có bán không..."
Lão đầu này có vẻ không hề giận dữ vì cách xưng hô của Thiên.
"Bán...chỉ cần ngươi trả đủ giá cao"
"Uhm, vậy ta mua hết sẽ là giá bao nhiêu"
Lúc này Doãn Kế Anh liền lên tiếng
"Chỉ cần ngươi ra giá, trăm vạn kim tệ ta đều không ngại, chỉ cần là con số ngươi có thể nghĩ ra ta đều có thể đáp ứng"
Doãn Minh Hội mặc dù cói hơi sa sút thì cũng là 1 trong tứ minh có mạng lưới kinh thương trải rộng khắp 12 đại quốc gia, nói về tiền đối với họ cũng sớm đã không còn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874568/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.