Trong lôi vân đen trắng nhập nhoàng Quỳ Lôi Phiên hóa thành một đạo tinh điểm rơi vào tay Thiên yên tĩnh biến mất.
Điều này vừa vặn bị 2 người cô gái ở gần đó nhất nhìn thấy, Dương Tiểu Thanh thì cảm thấy đại ca mình càng thêm quá mức thần thánh rồi, còn Doãn Kế Anh lại rung động đánh giá Thiên thêm một lần nữa.
Trong con tim "bịch bịch" đập mạnh
"May mắn...thật là may mắn cho ta, vừa nãy là ta không vì đôi hắc đồng đó mà xem thường hắn nếu không thì e rằng...."
Trong phút chốc nàng bỗng nhiên thấy người thanh niên tầm thường đến không thể tầm thường hơn trước mắt này lại trở nên thần bí mà hấp dẫn đến như vậy, tâm tư thiếu nữ kiêu ngạo cũng chợt rung lên.
"Hahahahaha...Tiêu đệ, thật cảm ơn đệ...một bát canh giá vạn kim, một vò rượu lại càng vô giá...ta cả đời này cũng sẽ không quên ơn đức này của đệ"
"Vậy thì khỏi đi, ta không thích bị một người nam nhân suốt ngày nhớ nhung tới đâu" Thiên xoa xoa cánh tay nhún vai làm động tác nổi da gà.
Thấy thái độ của hắn 2 nữ bên cạnh đều dịu dàng cười tươi.
"Tiểu Thanh cô nương...có một ca ca như hắn, cô thật là có phúc ah"
Doãn Kế Anh thủ thỉ bên cạnh Dương Tiểu Thanh ngưỡng mộ nói.
"Anh tỷ, ca ca ta rất tốt...chỉ cần tỷ ở bên hắn nhiều một chút thì..tất sẽ có ngày không muốn xa hắn nữa"
Lời Tiểu Thanh rất vô tư nhưng khi rơi vào tai Doãn Kế Anh lại khiến nàng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874557/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.