"Ầm..ầm..ầm..." 100 đạo áp lực cự đại phủ xuống, uy thế như khai thiên tích địa, sát phạt chi ý như khai sơn luyện ngục phát tỏa.
100 vị quân tướng này vừa thành, quân áp liền tự thành một "thế", không cần phát động cũng tự sinh uy lực ghê gớm.
"Keeeeeng..."tiếng kiếm ngâm vang vọng kéo theo đó là khí thế nghiêm nghị mạnh mẽ muốn phá nát thương khung.
Tuyết quân dưới trướng Tuyết Đế đứng trước loại quân áp chi thế này trở nên yếu ớt không có lực phản kháng, chỉ thoáng chốc lền bị diệt hàng ngàn quân.
Bước chân của Thiên vẫn không nhanh không chậm bước đi, chờ tới khi quân kính hoành hành sát địch ở đây thì Thiên đã sớm đi mất tiêu.
Hư ảnh bách tướng kính ảnh dần tán đi, Tuyết Đế sau khi thu hồi quân đội của mình ánh mắt nhìn tới hướng Thiên biến mất lóe lên sát khí lẫn hận thù.
"Hừ...nếu như không phải ta có kiêng kỵ không thể dùng toàn lực thì hôm nay...ngươi nhất định phải chết...tiện nhân, chờ ngày đó đi...tự tay ta sẽ thiên đao vạn quả, rửa sạch mối nhục ngày hôm nay"
Một chuyện vốn chẳng có gì to tát, Thiên cũng không hề làm điều gì quá quắt.
Nhưng mà một trận thua này đối với người trời sinh được định sẵn là người đứng trên đỉnh nhân tộc, là "đế" trong vạn người, là "tử" của thiên địa....thì lúc đó, chỉ thuần túy là một câu nói không lễ phép hay một thái độ tùy hứng của người khác cũng đã đủ khiến uy nghiêm Tuyết Đế bị xâm phạm.
Đặc biệt là Thiên, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874470/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.