"Uhm...hình như chỉ còn có mình ngươi đi....có gan xông lên không?"
Đây là câu nói đầy sự khinh thường của Thiên dành cho vị Tuyết trưởng lão thân phận cao thượng này.
Sắc mặt Tuyết trưởng lão sớm đã nhăn nhó lạnh lùng như hầm băng thì nghe câu này liền như núi lửa bộc phát.
Chỉ là...lão còn do dự.
Lão biết mình càng do dự thì ưu thế càng mất nhưng mà có rất nhiều điều khiến lão không thể không suy nghĩ cẩn thận hơn.
Vốn định là ném cho Thiên mấy đối thủ để thử xem cực hạn và nhược điểm của bảo kính này nhưng mà bây giờ đã lên tới con số 13 nhưng vẫn chưa thử ra kết quả.
Lão nghĩ rằng bảo kính này nhất định là vẫn sẽ có cực hạn và nhược điểm nhưng mà bây giờ không phải lúc lão có thể tìm ra.
Khiến lão càng hoảng sợ đó là càng muốn thử, lão lại càng thấy được những điểm đáng sợ của nó...bảo vật như vậy, lão càng không thể bỏ qua nhưng mà bện pháp thì nhất định phải nghĩ thật chu toàn mới được.
Đối diện với lão, Thiên làm ra biểu tình vô cùng đáng gét, vô cùng khinh thường, vô cùng mong đợi.
"Nói cho ngươi 1 tin buồn nha....kính này của ta...không có cực hạn"
"1 người soi gương cũng ra ảnh, 100 người soi gương thì có 100 ảnh...1 ngàn, 1 vạn người soi gương thì có 1 ngàn, 1 vạn ảnh..."
"không cần phải nghi ngờ lời ta....1 tên không ra gì như ngươi, còn chưa đủ tư cách để ta phải nói dóc"
Một câu miệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874433/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.