Giọng nói này không nặng không nhẹ, không sỉ nhục không khinh thường.
Nhưng một câu này vừa ra lại giống như chuông rung vọng lỡ, gõ thẳng vào lòng người.
Ngay khi mà giọng nói này vang lên, liên tục liền sinh ra những biến động.
Đầu tiên là một đạo phong đao mà Vũ Đương Không chém ra ngay tại thời điểm đó liền im hơi lặng tiếng biến mất không tăm tích.
Sau đó trong đầu Tây Môn Khánh Tuyết lập tức "oanh" một cái liền bị gõ cho ngây ngẩn, ánh mắt đầy vằn máu ngớ người nhìn sang Thiên.
Cùng lúc đó, Vũ Đương Không nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy uy nghiêm bị xâm phạm nghiêm trọng, trong mắt ánh lên sát khí um tùm.
"Tiểu tử....ngươi dám cứu hắn"
Vũ Đương Không gầm lên.
Cũng cùng trong lúc đó Tuyết trưởng lão ánh mắt co rút như thấy được cái gì đáng sợ, ánh mắt hơi hiện chút kiêng dè nhìn tới Thiên.
Bằng vào tu vi địa cảnh, lão có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ từ một câu mà Thiên phát ra, đặc biệt là một câu này nói xong thì phong đao của Vũ Đương Không cũng biến mất bằng một cách mà lão vô cùng quen thuộc.
Loại hoàn cảnh này, giống hệt với lúc lôi long trảo của lão bị kính tượng kia nuốt chửng ah.
Nếu như vậy, hiển nhiên là đạo bảo khí loại kính này nhất định là của thanh niên tên Hoàng Thanh Thiên này và đặc biệt là trên người hắn không hề có bảo khí hơi tức nhưng lại có thể thần không hay quỷ không biết liền thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874420/chuong-771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.