Gào thét chửi rủa suốt cả 10 phút người phụ nữ này mới chịu quăng lại 1 câu đe dọa
"2 đứa oắt mày nhớ đó....tao sẽ cho lưu manh đập chết mẹ tụi mày hết...nhớ đó..." sau đó ả ta hậm hực ra về
Xe hơi và giày cao gót không phải là thứ nên thuộc về vùng đất đỏ này, cơn tức giận công tâm cộng thêm những đám lầy trên đường khiến ả ta không ngừng té ngã mấy lần.....
Trong nhà
Không khí đang lâm vào 1 khoảng trầm lặng đầy bi ai
Chú Tịnh và thím Thảo đều trở nên vừa buồn vừa giận, nhưng mà qua 1 lần cãi nhau rõ ràng rành mạch này...tư tưởng của họ ruốt cuộc được đả thông
Dù là sự thật là bi thương, mất còn đúng là rất buồn, nhưng mà đó là cách giải quyết duy nhất
Đến nước mà cha mẹ phải từ bỏ như này, đó cũng là do Hồng tự chuốc lấy....người phụ nữ vô ơn bạc nghĩa như vậy, sống 1 mình cũng không có oan
Nếu ả ta trong mắt chỉ có tiền, vậy thì sớm muộn gì cũng bị tiền đè chết thôi
"Thím...thím đừng khóc nữa,...con thấy thím rơi nước mắt vì 1 người con như vậy...không có xứng đáng đâu
"Uh...hit...thím không khóc...phải rồi,...2 đứa lần này về chơi có lâu không...."
"Dạ...cũng mấy ngày ah..."
"Uhm....trưa này thím làm cơm, 2 con nhất định phải ăn cơm với thím đó nha...."
"Dạ...." Mai ngọt ngào, vui tươi đầy thuần khiết
Giọng điệu của Mai bây giờ so với lúc nãy khi đanh đá đuổi người phụ nữ kia quả thật là 1 trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2873628/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.