Thế gian này từ khi con người vẫn còn chưa có bao nhiêu trí tuệ từ cái lúc mà còn ăn lông ở lỗ
Con người đã bị quyền lực điều phối....đến khi trí tuệ con người cao hơn, lúc đó lại càng là thế giới của những kẻ mạnh
Như chim có đầu đàn
Như thú có thú vương
Như người có thủ lĩnh
Nhân loại đã phân đất dai trên toàn cầu này thành vô số khối lớn nhỏ, sau đó có dân tộc, có quốc gia....có chiến tranh...có giành giật...có đau khổ...
Nhân loại mạnh mẽ bùng cháy tham vọng và dã tâm của mình, còn người có trí tuệ... kẻ mạnh...họ sinh ra đã là kẻ mang tham vọng phủ xuống nỗi đau của kẻ yếu
Kẻ yếu thì ngược lại sẽ càng thêm yếu ớt, họ có quyền đứng lên hoặc nhút nhát tìm chỗ dựa vào...khi mà nhân tâm con người yếu ớt...con người thiếu chỗ bám víu...con người sợ hãi....khi đó
Đạo giáo trên đời sinh ra
Nó mang thần tích đến nhân loại, tạo ra chỗ dựa tinh thần cho con người, nó không ngăn cơn sóng dữ....nhưng nó lại trở thành chỗ ký thác cho tâm linh yếu đuối của nhân loại
"Thần tích" chỉ là những lời đồn miệng....là mật ngọt rót vào tai họ....nhưng mà họ tin...
Trong lúc nước sôi lửa bỏng này....họ thà tin vào 1 vị thần chưa từng gặp còn hơn tin vào việc bàn tay mình có thể chống cự và tự cứu lấy thân
Trời đất sinh ra con người có nhiều trí tuệ, có lắm suy nghĩ....thì con người lại bị chính ưu điểm đó trở thành lắm nỗi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2873481/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.