Bữa cơm ngon miệng kết thúc, quả thật ai nấy đều vui vẻ, nhưng mà trái cây mà Thiên mang tới tuy là hơi nhiều nhưng mà lại không ai được ăn
Nguyên nhân rất đơn giản, vì bệnh tim của ngọc hân cho nên bà ấy biển thủ tất cả, tất nhiên là trái cây này đặc biệt rất ngon thấy vợ ăn mà ông Hà Phàm thèm chảy nước miếng, chỉ dám năn nỉ từng miếng nhỏ
Còn thu thì cũng thôi bám dính lấy cha, suốt ngày chỉ có "anh Thiên này....anh Thiên kia.." làm hà Phàm cảm thấy sự đời bất công quá.
Ta nuôi nó bao nhiêu năm mà cuối cùng không bằng 1 thằng nhóc mới gặp mấy lần, đúng là nuôi con gái khó giữ ah
"Cha...cha thở dài cái gì ah..."
"Cha thở dài cái gì ..con coi....cha vừa bệnh xong mà con gái lại chỉ biết lo cho trai thôi...đâu thèm chăm sóc cha đâu.."
"cha...ai nói chứ...chờ anh Thiên về rồi con sẽ chăm sóc cho cha..."
Hà Phàm giẫy nẩy lên "không...không cần....không cần bám cha...có mẹ con là được rồi..."
"Nhưng mà con phải pha sữa cho cha nữa...mẹ cũng mệt mà...lại có em bé nữa....để mẹ ngủ.."
"Không...không cần..."
Thiên nhảy vô phá đám "em này...để ba mẹ em ngủ riêng đi...họ còn nhiều việc để làm lắm.."
"Việc gì ah..." thu ngây thơ
"Ah...em xem...em bé là ở đâu ra.."
Mặt thu đỏ lựng lên tưởng tên này lại chọc mình, nhưng 1 lúc sau mới nghiêng nghiêng đầu hỏi lại cha..
"Ủa cha...con nhớ là cả tháng trước lúc nào con cũng ôm mẹ ngủ hết mà....sao lại có em bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2873213/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.