Gia đình 2 người họ hết khóc lại cười, tâm trạng phức tạp vô cùng. Mãi cho đến khi 1 âm thanh non nớt đánh thức
"Anh...anh là thần sao...biết phát ra ánh sang...lại còn thần kỳ như vậy nữa"
Lời nói của con nít là không bao giờ sai, thế giới quan của nó chính là 1 sự đơn giản nhất, thuần khiết nhất, mọi lọc lừa thế gian đều chưa nhiễm bẩn...lại càng không biết suy nghĩ sâu xa tất nhiên sẽ không bao giờ nói dối
Việc cậu nhìn thấy, đó chính là suy nghĩ đơn giản nhất, đơn thuần nhất của cậu bé
Tất nhiên trong hoàn cảnh này, vấn đề nhóc nam nói là thật là giả cũng không quá quan trọng mà vấn đề là nhóc đã nói đúng trọng điểm
Nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý
Bằng thế giới quan của người lớn, sự việc sẽ từ đơn giản hóa phức tạp ngay
Lúc này đôi vợ chồng mới từ cơn sung sướng tỉnh lại
Kể cả mai, tất cả họ đều nhớ tới sự thần kỳ vừa diễn ra như 1 phép thần tiên, rồi họ lại ngỡ ngàng nhớ lại lúc ánh sáng đó lướt qua
Sau đó tất cả cùng nhớ tới 1 câu mà Thiên nói trước khi thần tích này xẩy ra
"Trời đúng là không có mắt đâu...nhưng vẫn có thần mà"
"Thần"
Ánh sáng phát ra có thể khiến mắt mù lại sáng, người già trẻ lại, có thể khiến kẻ tật nguyền lại lành lặn
1 tia sáng lóa mắt lại có thể làm 1 điều mà y học hiện đại bó tay, có thể khiến vô tận đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2872899/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.