*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhận được tin báo, thầy Mai Hiểm Phong lập tức chạy vội đến phòng y tế.
Mai Hâm được thầy sai đi lấy áo khoác cho Ngô Du Du, cô bạn còn cực kỳ tâm lý lấy thêm một chiếc quần dài và một miếng băng ban đêm rồi giúp thu dọn chăn chiếu.
Thầy Mai Hiểm Phong thấy mặt mũi đứa học trò vẫn tái mét bèn tháo luôn chiếc khăn len quàng cổ màu xám của mình ra quàng lên cổ con bé, khom lưng xuống bảo: “Lên đi.”
Ngô Du Du quan sát tấm lưng áo bành tô màu đen, do dự trong giây lát rồi ngoan ngoãn nằm lên.
Thầy cõng Ngô Du Du lên xe đưa đến bệnh viện ở gần trường rồi lại cõng tiếp vào trong bệnh viện.
Ngô Du Du áp mặt lên bờ vai rộng của thầy mà ngỡ như đang được cha cõng.
Hai người họ đều giống nhau, đều có trong mình sự trầm tĩnh và cương nghị riêng có của một người lính.
“Thầy đã báo tin cho cha mẹ em rồi.” Thầy Mai Hiểm Phong xốc người Ngô Du Du lên cõng cho chắc, vừa đi vừa nói chuyện.
Hành lang dài của bệnh viện không một bóng người, chất giọng khàn của thầy bỗng nghe sang sảng rõ ràng.
“Họ ra nước ngoài hết rồi ạ.” Ngô Du Du đáp khe khẽ.
“Thầy biết.”
Chẹp, quên béng mất thầy là bạn học với chú Lâm đấy…
“Cám ơn thầy ạ.”
“Chuyện phải làm mà, em bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-han-cua-tuoi-tre/3045494/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.