Sáng sớm, Sở Chiêu tỉnh lại trước phát hiện Mạnh Vi Nghiên nằm ở trong khuỷu tay mình an tĩnh ngủ, còn mình ôm chặt Mạnh Vi Nghiên, một chân còn bá đạo khoát lên trên chân cậu đưa cậu hoàn toàn cố định ở trong lồng ngực mình. Mặc dù cảm giác rất tốt, tối hôm qua ngủ cũng rất thoải mái. Nhưng Sở Chiêu hơi chột dạ sờ sờ mũi, sợ cậu tỉnh lại tức giận nên nhẹ nhàng rút chân và cánh tay của mình trở về, lén lút xuống giường đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt đánh răng cạo râu phát hiện đã sắp 6 giờ 30, Sở Chiêu rối rắm một hồi đi đến bên giường nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên vẫn ngủ say sưa như cũ: "Vi Nghiên, rời giường."
Mạnh Vi Nghiên trở mình chui vào trong chăn.
"Rời giường, 6 giờ 30 rồi. Bằng không sẽ bị trễ đó." Mặc dù nhìn dáng vẻ cậu ngủ nướng đáng yêu nhưng Sở Chiêu vẫn phải đánh thức cậu.
"Ừm." Mạnh Vi Nghiên vô ý thức lên tiếng. Sở Chiêu nhìn thấy cậu thật sự mệt mỏi chỉ có thể trước tiên để cho cậu ngủ thêm một lát. Bởi vì không tiện gọi bữa sáng nên Sở Chiêu chỉ có thể tự mình đi xuống lầu giúp cậu mua bữa sáng.
Sau khi mua bữa sáng thật sớm Sở Chiêu quay về phòng thì Mạnh Vi Nghiên đang mơ màng rời giường dụi mắt: "Anh mua bữa sáng mang lên hả?"
Sở Chiêu để đồ xuống đi qua xoa xoa đầu tóc hơi hỗn độn của cậu: "Ừh, nhanh đi rửa mặt đi. Anh có mua bánh bao đậu hủ em thích ăn."
"Dạ. Cám ơn anh." Mạnh Vi Nghiên còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo đột nhiên ôm eo hắn cho hắn một cái ôm thật to.
Sở Chiêu cũng thuận thế ôm cả người vào trong ngực: "Anh thích làm những điều này cho em."
Khi hai người đang ăn bữa sáng thì cửa bị gõ vang, thì ra là trợ lý Nhạc Nhạc: "Tiểu Nghiên, tôi đến giúp cậu thu dọn đồ đạc."
"Vậy à, vào đi."
Nhạc Nhạc vừa vào phòng chợt nhìn thấy Sở Chiêu hơi kinh ngạc.
"Đây là bạn của tôi Sở Chiêu đến thăm đoàn phim, hôm nay sẽ đi theo chúng ta."
Sở Chiêu ngồi cũng không có đứng dậy, thản nhiên nhìn cô một cái rồi gật đầu. Nhạc Nhạc nhìn thấy dáng vẻ này của hắn trong lòng giật mình một cái, bỗng nhiên cảm giác người này không dễ ở chung lắm, cũng thức thời không có nhiều lời khẩn trương đi thu dọn đồ đạc.
Chờ ba người đi xuống lầu thì vệ sĩ Quý Đức đã cùng hai người vệ sĩ Sở Chiêu mang đến cùng chờ: "Ông chủ."
Nhạc Nhạc nhìn thấy Quý Đức cung kính đối với Sở Chiêu cũng mới biết được thì ra Quý Đức là người Sở Chiêu cử đến. Cô cũng không có nghĩ nhiều chỉ cảm thấy quan hệ của Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên quả nhiên thật tốt.
Sở Chiêu đi theo Mạnh Vi Nghiên lên chiếc xe bảo mẫu của cậu, hai vệ sĩ khác lái xe đuổi theo.
--- ---
Khi đến chỗ đoàn phim Sở Chiêu đeo khẩu trang mới xuống xe vì không để ảnh hưởng đến công việc của Mạnh Vi Nghiên, cũng không có để cho hai vệ sĩ của mình đi theo. Hắn vào đoàn phim cũng không có vẫn quấy rầy Mạnh Vi Nghiên mà làm giống như Quý Đức bình thường không nói nhiều nói yên lặng mà đi theo phía sau cậu, nhìn cậu chào hỏi với người đoàn phim, hoá trang thay quần áo, diễn chung với diễn viên khác, trao đổi với đạo diễn.
Mạnh Vi Nghiên cũng rất bận, nhìn thấy hắn không có vấn đề gì thì không tiếp tục chú ý. Người đoàn phim còn tưởng rằng cậu lại có thêm một người vệ sĩ, khi có người hỏi tới mới biết được là bạn cậu.
Chờ quay xong một cảnh Mạnh Vi Nghiên mới nhẹ nhàng thở ra, phân cảnh buổi sáng hôm nay của cậu cuối cùng đã kết thúc. Sau khi Mạnh Vi Nghiên đi ra phim trường vội vàng mặc áo lông vào, ngồi vào ghế dựa của mình nhận ly nước ấm Sở Chiêu đưa cho cậu uống một hớp, trên người lúc này mới ấm lại.
"Anh đợi ở chỗ này có nhàm chán hay không?"
"Nhìn em quay phim rất tốt, anh cũng chưa gặp qua, rất thú vị." Sở Chiêu đưa bao tay ấm đã nạp điện nhét vào trong lòng cậu.
"Nếu như nơi này có người biết anh là ông chủ lớn bộ điện ảnh này không biết nghĩ gì nhỉ?" Mạnh Vi Nghiên để sát miệng vào lén lút nói. Sở Chiêu cũng đúng là lo lắng chuyện này mới vẫn không có tháo khẩu trang. Mặc dù trong phim trường trước kia gặp qua hắn cũng chỉ có mấy người đạo diễn.
"Dám trêu anh hả, muốn vào bên trong ấm áp hơn không, trời lạnh như vậy chỉ mặc một bộ tây trang quay phim sẽ bị đông lạnh."
"Không cần, em còn muốn xem mấy thầy diễn."
"Vậy đội mũ lên."
Nhạc Nhạc đứng một bên nhìn dáng vẻ hai người thân mật và dáng vẻ Sở Chiêu chu đáo trực giác cảm thấy mình sắp thất nghiệp.
Khi buổi trưa ăn cơm Sở Chiêu đặt mấy món ăn từ khách sạn nhà mình gần đó, chờ đồ ăn đưa tới để cho trợ lý và vệ sĩ đưa cho nhân viên công tác.
"Bạn nhà giàu mới nổi của Tiểu Nghiên đến thăm đoàn phim đưa tới, tất cả mọi người tới đánh nhà giàu mới nổi đi." Nhạc Nhạc gần đây sống chung với đoàn phim cũng không tệ, thỉnh thoảng nói mấy câu vui đùa nhỏ.
"Wow, tôi thích đồ ăn nhiều thịt."
"Còn có gạo nếp hoa quế ngó sen và canh gà, hôm nay dạ dày của tôi đúng là thật có phúc. Cần phải cám ơn Tiểu Nghiên rồi."
"Tới tới tới, quả táo chuối cũng có đầy đủ." Những nhân viên công tác gần đây trời giá rét cũng phải làm việc, cũng không ít tội. Mặc dù cơm hộp của đoàn phim cũng còn được, nhưng có thêm đồ ăn đương nhiên càng tốt. Lập tức không khí đoàn phim sôi nổi lên.
Đạo diễn Trần bưng chén cơm cũng vui tươi hớn hở tìm đến chỗ hai người Mạnh Vi Nghiên đang trốn ở trong một căn phòng nhỏ: "Chao ôi, Tiểu Mạnh, thật cám ơn cháu và bạn cháu, chú cũng khó có được ăn một bữa ngon, ai, đây không phải Sở tổng sao? Tôi nói người nào hào phóng như vậy, thì ra là ông chủ lớn của chúng ta." Đạo diễn Trần nhìn thấy Sở Chiêu cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới người đến đoàn phim mình đợi cho tới trưa lại là Sở Chiêu.
Sở Chiêu đang ăn cơm cũng buông chén xuống chào đạo diễn Trần một tiếng.
"Thì ra Sở tổng và Tiểu Mạnh có quen biết."
"Vâng, đạo diễn Trần ăn được là tôi vui rồi."
"Rất ngon rất ngon, hôm nay Sở tổng tới đoàn phim đối với tình hình làm việc của chúng tôi có vừa lòng hay không?"
"Tôi chỉ là tới thăm Vi Nghiên mà thôi, đối với đạo diễn Trần tôi tự nhiên là yên tâm."
Đạo diễn Trần cũng lo lắng hắn tới đoàn phim nhúng tay lung tung, nếu hắn đã tỏ thái độ thì đạo diễn Trần tự nhiên yên tâm vui tươi hớn hở đi ra ngoài.
--- ---
Sở Chiên vẫn chờ ở đoàn phim đến tối, bởi vì có một số công việc nên không thể không về khách sạn trước để xử lý. Mạnh Vi Nghiên chờ kết thúc công việc ở đoàn phim mới về phòng phát hiện hắn vẫn còn bận rộn trước máy tính.
"Em về rồi hả?"
"Dạ. Anh còn đang bận à?"
"Không phải, em xem đây là cái gì." Sở Chiêu đứng dậy cầm một cái hộp màu xanh đậm để ở trên bàn lên.
"Mr right, là thứ gì?" Mạnh Vi Nghiên nhìn đánh dấu trên hộp mở ra, bên trong là nguyên bộ nón, khăn quàng cổ và bao tay. Trên hàng len dệt màu xanh đậm có dệt một một người nho nhỏ, cậu vừa thấy thì bật cười: "Đây không phải em sao? Hình chibi của em như vật thật đáng yêu."
Thì ra trên những vật phẩm này đều là hình chibi Mạnh Vi Nghiên hóa trang diễn hí kịch, trên khăn quàng cổ có hai hình khi cậu giả Dương quý phi tay cầm cây quạt nửa che mặt, trên bao tay mỗi cái có một hình tượng cậu nằm say mê, mà trên nón càng có một hình cậu mặc đồ đứng chính diện. Tỉ mỉ nhìn thấy thì góc nhỏ trên nón, bao tay, khăn quàng cổ còn có dệt tên của cậu.
"Em thích không? Lần này đi nước Mỹ anh ngẫu nhiên phát hiện có cửa hàng bán vật phẩm giữ ấm phục vụ làm theo yêu cầu nên anh đặt hai bộ. Em xem anh cũng có, chỉ là thời gian gấp rút nên hôm nay bọn họ mới làm xong."
Mạnh Vi Nghiên đều mặc ba món lên tự kỷ soi gương nhìn ngắm, càng xem càng thích: "Thích, vô cùng thích, anh cũng mang của anh lên cho em nhìn xem." Mạnh Vi Nghiên mở một cái hộp khác kế bên ra, bên trong cũng là một bộ nón, khăn quàng cổ, bao tay màu xanh đậm.
Sở Chiêu ngoan ngoãn phối hợp với cậu mang tất cả lên, phía trên của hắn đều là hình chibi Sở Chiêu mặc tây trang. Hai người cùng đứng ở trước gương nhìn nhìn.
"Của anh cũng thật đáng yêu." Mạnh Vi Nghiên sờ sờ tranh vẽ trên khăn quàng cổ của Sở Chiêu.
"Ừhm, chờ sau này anh mang bộ kia của em, còn em mang bộ này của anh."
Mạnh Vi Nghiên hiểu rõ tâm tư của hắn thì hơi áy náy, muốn nói cái gì đó lại không biết nên nói như thế nào. Sở Chiêu vì cậu trả giá tâm tư thật sự là quá nhiều.
"Chúng ta chụp mấy tấm hình có được không?" Sở Chiêu nhìn thấy cậu yên lặng không nói nên chủ động phá an tĩnh.
"Dạ được."
Sở Chiêu quay màn hình máy ảnh kỹ thuật số lúc này ngược lại bắt đầu nhớ đến smart phone có thể tự chụp sau này.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Sở Chiêu không thể không đi. Mạnh Vi Nghiên lại toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong quay phim.
Đầu tháng 2, Ngụy Nhược Hàm đóng vai nữ chính kết thúc quay một bộ phim vội vàng chạy tới đoàn phim.
Ngụy Nhược Hàm trước mắt là bông hoa nhỏ hạng 2 trong nước, năm trước chính là dựa vào vai nữ 2 trong một bộ điện ảnh của đạo diễn Trần một đêm vận đỏ. Cho nên mặc dù lần này nữ chính chỉ là một nhân vật qua đường phân cảnh không nhiều lắm, nhưng đạo diễn Trần một khi đã mời thì cô cũng diễn vì giao tình.
Mạnh Vi Nghiên ở bên ngoài nhìn hai cảnh cô diễn thì phát hiện kỹ thuật diễn của Ngụy Nhược Hàm chỉ bình thường, dù sao cũng là xuất thân chính quy; mà bản thân nữ chính là một cô gái vô cùng gợi cảm có tâm kế, mà bản thân Ngụy Nhược Hàm diện mạo lại xinh đẹp. Cho tới nay diễn đều là nmột loại nhân vật này, cho nên biểu hiện cũng vô cùng tốt.
Một đoạn thời gian gần đây xem nhiều Mạnh Vi Nghiên cũng phát hiện một số quy tắc: ở trên kỹ thuật diễn lấy được thành tựu nhất định là có thêm phương pháp hoàn toàn khác, một loại là diễn cái gì thì giống cái đó. Mỗi người diễn viên đương nhiên đều hy vọng mình đi con đường có thể khống chế nhiều loại nhân vật, nhưng chỉ có số ít người có thể đạt tới. Những người khác cuối cùng cũng chỉ là diễn mà thôi, thậm chí rất nhiều người nhiều lần bị nghi ngờ kỹ thuật diễn. Mà có một số người lại đi đường vòng lối tắt, theo đuổi mọi người nghĩ đến một kiểu nhân vật thì sẽ nghĩ tới bọn họ, đây cũng là một phương pháp không sai. Nhưng không thể không thừa nhận loại phương pháp thứ nhất mặc dù càng khó khăn nhưng lấy được thành tựu cũng rất cao. Mạnh Vi Nghiên cảm thấy chính cậu kỳ thật là một người đàn ông rất có dã tâm. Hiện tại cậu còn chưa xác định có muốn đi con đường diễn viên này hay không, nhưng cậu cảm thấy nếu mình quyết định tiến vào giới nghệ sĩ như vậy nhất định chỉ có thể lựa chọn điều thứ nhất.
Ngày tháng ở đoàn phim mặc dù rất mệt, nhưng thời gian mỗi ngày cũng trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt Tết âm lịch sắp đến. Đoàn phim bởi vì đạo diễn Trần đối với chất lượng quay phim yêu cầu rất cao, cho nên tốc độ quay phim cũng bị kéo dài ra. Cho nên Tết âm lịch lần này chỉ có một số người thả cho nghỉ ba ngày 30 và mùng 1, mùng 2. Như Tôn Bân là diễn viên chính có nhiều cảnh diễn nhất tự nhiên không rời đi được. Ngụy Nhược Hàm vừa mới tiến vào đoàn cũng phải ở lại. Mạnh Vi Nghiên nhờ sự giúp đỡ tiến vào đoàn sớm, NG lại ít một chút nên may mắn có thể về nhà ba ngày.
Sở Chiêu khi biết được tin tức hưng phấn chạy tới đưa cậu về nhà. Mạnh Vi Nghiên mở vali ra lấy mấy bộ đồ của mình đã thả vào: "Không cần lấy hết về, ba ngày sau còn phải đến ở, phòng cũng không trả, những thứ này trong nhà cũng có, không cần mang về."
Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy Sở Chiêu hưng phấn vội vàng muốn mang tất cả đồ đạc bỏ vào thì vội vàng ngăn lại. Sở Chiêu chỉ có thể mang đồ đạc thả lại tại chỗ.
Mạnh Vi Nghiên nhìn hắn trước mặt người ngoài luôn là nghiêm túc và từ chối người ngoài ngàn dặm, trước mặt mình lại luôn là một bộ dáng tên ngốc to con trong lòng lại lướt qua từng chút hai người quen biết nhau tới nay, lại nhớ tới gần đây mình mỗi ngày đều đang tự hỏi một vấn đề, có lẽ là lúc đưa ra một quyết định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]