Sở Chiêu hơi đói đại khái lấp đầy bao tử, vừa xoay đầu thì phát hiện Mạnh Vi Nghiên ngồi ở phía sau bên phải mình. Cậu ngồi ở dưới ánh đèn mờ nhạt khuôn mặt tinh xảo, mặt như quan ngọc*, chân duỗi ra đặc biệt thon dài; thật sự là so với lúc trước nhìn thấy ở trên tivi còn muốn xinh đẹp ba phần, làm cho Sở Chiêu tự chủ mạnh mẽ cũng sửng sốt chớp mắt một cái. Trên tay cậu cầm nĩa, thỉnh thoảng lấy đồ ăn trong đĩa từ trên bàn bên cạnh nhét vào miệng, đôi mắt không ngừng quan sát bốn phía giống như chuột nhỏ đang tìm cơ hội mang theo vài phần đáng yêu. Khóe miệng Sở Chiêu cũng không khỏi lộ ra vài phần vui vẻ.
(*Quan ngọc: ngọc trang sức trên mũ, thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.)
Sở Chiêu lấy khăn giấy lau miệng, sau khi sửa sang lại kiểu tóc và quần áo mới đứng dậy: "Các cậu không cần đi chung qua." Hắn lập tức đi đến trước mặt Mạnh Vi Nghiên đứng yên: "Mạnh tiên sinh, chào cậu, tôi là Sở Chiêu. Sở trong Hán Sở."
Mạnh Vi Nghiên đang cảm thấy nhàm chán suy xét có nên chạy về phòng thu xếp hành lý hay không có chút ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt này diện mạo oai hùng, còn cao hơn mình một cái đầu: "Chào anh, anh biết tôi?"
"Đương nhiên, dù sao Mạnh tiên sinh hát vô cùng hay, mỗi một ca từ vô cùng làm tôi rung động, đặc biệt là cậu biểu diễn, thật là vô cùng kinh ngạc." Mạnh Vi Nghiên nghe hắn nói cũng biết hắn đại khái là thật sự nghe qua mình hát.
"Đa tạ khích lệ, bất quá chúng ta vẫn là ngồi xuống tán gẫu đi, thân Sở tiên sinh cao thật là làm cổ tôi mỏi quá." Cậu thoải mái hào phóng nói đùa làm cho trong lòng Sở Chiêu đối với cậu lại càng hài lòng, cũng thật lòng thật ý cười.
Sở Chiêu ngồi xuống ghế dựa bên cạnh cậu bắt đầu gãi đúng chỗ ngứa. Đời này mặc dù chưa có nói qua chuyện yêu đương, nhưng một chút kỹ xảo nói chuyện thì hắn vẫn biết được.
"Tôi là fan Mạnh tiên sinh, nói đến thân cao tôi cũng không thể không tiếc nuối sự nghiệp hí kịch của Mạnh tiên sinh. Tôi cố ý tìm Mạnh tiên sinh biểu diễn hí kịch đến xem, không thể không nói cậu mới 20 tuổi cũng đã có thể so sánh với Mạnh lão tiên sinh ông nội của cậu."
Mạnh Vi Nghiên nghe hắn nói còn nghe qua mình hát hí kịch thì thái độ cũng càng thêm chân thành một chút: "Vậy mà anh đã đánh giá cao tôi, tôi sao có thể sánh bằng ông nội chứ."
"Có lẽ về kinh nghiệm còn khiếm khuyết, nhưng kỹ xảo đã đủ hoàn mỹ; thứ lỗi tôi đắc tội một chút, theo tôi đặc biệt là linh khí của cậu nếu so sánh thì còn muốn xuất sắc hơn một chút." Mạnh Vi Nghiên ngược lại cũng không có tức giận, đây cũng là ông nội mình đánh giá cậu, nói linh khí của cậu không thua với ông cố cậu. Hắn chỉ là có chút ngoài ý muốn đánh giá lên người này nhưng trái lại đạo lý rõ ràng.
"Sở tiên sinh bình thường cũng sẽ nghe hí kịch sao?"
"Nói thật là ông nội tôi đặc biệt thích nghe hí kịch, ông cũng vô cùng thích ông cố cậu diễn, đã từng ở rất nhiều trường hợp nghe qua, mỗi lần nghe xong về nhà đều sẽ khen với người nhà, dần dà tôi cũng bồi dưỡng ra một chút hứng thú. Nhưng thật sự thích vẫn là muốn nói khoảng thời gian trước nghe xong Mạnh tiên sinh biểu diễn, hiện tại tôi cũng là người mê xem cậu hát."
Lần này Mạnh Vi Nghiên là thật sự thụ sủng nhược kinh*, hiện tại người trẻ tuổi thật lòng thích hí khúc cũng không nhiều lắm: "Thật sự là cám ơn Sở tiên sinh ưu ái."
(*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.)
"Cho nên lần này tôi đến cũng là đặc biệt muốn làm quen với Mạnh tiên sinh một chút. Bởi vì nghe nói Mạnh tiên sinh không tính phát triển ở giới ca sĩ, nói như vậy Mạnh tiên sinh về sau sẽ còn biểu diễn hí kịch. Nếu trở thành bạn bè vậy Mạnh tiên sinh có biểu diễn có thể tặng tôi vé được không? Dù sao vé nhà họ Mạnh biểu diễn thật sự khó mua." Sở Chiêu nghĩ vẫn là muốn trước làm bạn bè với đối phương, từ từ tới, không được nóng nảy.
"Có thể trở thành bạn bè với Sở tiên sinh đương nhiên là vinh hạnh của tôi, cũng vô cùng hoan nghênh Sở tiên sinh nghe tôi diễn; hẳn là Sở tiên sinh không thiếu tiền mua vé nhỉ, lại còn muốn bóc lột người bán nghề mà sống như tôi đây, như vậy không tốt lắm đâu." Mạnh Vi Nghiên nghĩ muốn nói đùa vui một chút nhưng mà ở giữa lòng kẻ dưới Sở Chiêu này.
"Đương nhiên không thể trắng trợn chiếm tiện nghi bạn bè, mời Mạnh tiên sinh ăn cơm thế nào, tôi chính là biết rất nhiều chỗ ăn ngon."
Mạnh Vi Nghiên cười cười: "Tôi đối với thức ăn chỉ là rất bắt bẻ, Sở tiên sinh chỉ sợ phải lo lắng rồi."
Trong lòng Sở Chiêu đắc ý dào dạt, cứ như vậy về sau hai người cũng có cơ hội gặp mặt.
"Trao đổi một chút cách liên hệ thế nào?" Sở Chiêu quơ quơ di động, đây là dãy số cá nhân của hắn chỉ có người nhà và bạn bè gần gũi mới biết được.
"Đương nhiên." Trao đổi dãy số xong hai người càng thêm quen thuộc, nội dung nói chuyện phiếm càng thêm rộng rãi, từ ca khúc hí kịch đến thư pháp cờ vây, lại đến mỹ thực trà trà. Hai người nói chuyện rất là tận hứng, mãi cho đến yến tiệc kết thúc hai người mới cùng nhau đứng dậy rời đi.
Mạnh Vi Nghiên ở tại lầu 7, mà Sở Chiêu đi đến phòng trên cùng khách sạn đã chuẩn bị trước đó.
"Vi Nghiên là ngày mai về Bắc Kinh hả?"
"Ừhm, còn anh?"
"Ai, tôi là tạm thời không trở về được, ngày mai còn phải đi một chuyến đến Quảng Châu."
"Vậy anh đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt."
"Cậu cũng vậy, kết thúc thi đấu cũng có thể thả lỏng lại. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Mạnh Vi Nghiên đi ra thang máy trước, lúc xoay người rời đi cậu không có nhìn thấy nụ cười sâu xa trên mặt Sở Chiêu.
--- ---
Chờ trở lại phòng mình Mạnh Vi Nghiên vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ: "đêm nay quen một người bạn hợp ý như vậy cũng là một niềm vui ngoài ý muốn."
Một lát sau Phùng Nhất Luân cùng mấy thí sinh tới cửa thăm hỏi: "Mạnh Vi Nghiên, đêm nay Sở tổng và cậu nói chuyện gì vậy?" Một thí sinh trực tiếp hỏi.
"Sở tổng? Các cậu nói là Sở Chiêu hả?"
"Còn ai nữa chứ?"
Mạnh Vi Nghiên nhìn mấy người dường như hơi ghen tị. Phùng Nhất Luân mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói: "Vi Nghiên, Sở tổng buổi tối hôm nay chính là lão tổng hai công ty lớn Sở Thịnh và Khang Giai, khách sạn này chính là của hắn."
Mạnh Vi Nghiên đương nhiên biết Sở Thịnh và Khang Giai, nhưng thật không nghĩ tới Sở Chiêu tuổi còn trẻ đã nắm hai công ty lớn trong tay: "A..., như vậy à, chúng tôi cũng không có nói chuyện gì, Sở tổng chỉ là nói rất thích tôi biểu diễn hí kịch."
"A, nói chuyện lâu như vậy sao có thể chỉ nói cái này." Một người trong đó trắng trợn trợn trừng mắt nhìn cậu.
"Được rồi, đi thôi, cậu làm sao so với người khác có gia thế tốt."
Nói xong đoàn người đi ra ngoài, Mạnh Vi Nghiên nghe lời nói chua chát khinh bỉ cũng không nói gì, không khách khí nói những người này cậu vẫn không để vào mắt. Bọn họ về sau phỏng chừng cũng không có ít nhiều cùng xuất hiện, trái lại Phùng Nhất Luân nhịn không nổi nữa: "Mau cút đi, ngoại trừ gia thế cũng không thấy cậu hát hay hơn Vi Nghiên."
Những người khác cũng không thật muốn cãi nhau mang người muốn nổi giận ngăn lại lôi đi.
"Được rồi, Nhất Luân, về sau cậu cũng phải chú ý một chút, đừng tùy tiện trở mặt với người khác, về ngủ đi."
"Ừhm, ngày mai cậu về Bắc Kinh đi đường cẩn thận."
"Cậu ở công ty học tập cho tốt, cũng cẩn thận mấy người kia một chút, bình thường trong sinh hoạt cũng chú ý đừng bị phóng viên chụp được cái gì không tốt. Bảo trọng!"
"Bảo trọng." Hai người cuối cùng cho nhau một cái vỗ trên bả vai tất cả đều không cần nói gì.
Chờ Phùng Nhất Luân rời đi Mạnh Vi Nghiên lên mạng tra xét người Sở Chiêu này. Tư liệu không nhiều lắm, càng không có bao nhiêu tin tức, hoàn toàn có thể thấy được hắn có bao nhiêu khiêm tốn. Nhưng tư liệu ít đến đáng thương đã đủ để nhìn ra người này lợi hại, thật sự là làm cho người bội phục.
* * *
Bên kia Sở Chiêu sau khi trở lại phòng tỉ mỉ nhớ lại toàn bộ quá trình và nội dung hai người nói chuyện phiếm, càng nghĩ càng cảm thấy Mạnh Vi Nghiên chính là người mình muốn.
Chờ Từ Bằng Huy và vệ sĩ kiểm tra phòng xong nhìn thấy Chủ tịch vẫn luôn nghiêm túc ngồi ở trên sofa trầm tư còn lộ ra nụ cười hơi nhộn nhạo không khỏi nghĩ tới đêm nay Mạnh Vi Nghiên nói chuyện phiếm với Chủ tịch. Cho dù là làm bạn với Chủ tịch từ nhỏ đến lớn cũng không có nói chuyện vui vẻ như thế. Chẳng lẽ Chủ tịch thích người đàn ông kia, bằng không vì sao Chủ tịch đã 26 tuổi vừa có tiền vừa có thế lại từ trước tới nay chưa thấy qua phụ nữ bên cạnh. Ừm, rất có khả năng. Bất quá căn cứ theo tin tức mình nắm bắt được thì Mạnh Vi Nghiên này cũng không phải người bình thường, hai yêu nghiệt ở bên nhau cũng rất xứng.
Y từ tốt nghiệp đại học đã đảm nhiệm công việc thư ký của ba Sở, mãi cho đến khi Sở Chiêu 22 tuổi vào công ty đã bị ba Sở điều đến bên cạnh Sở Chiêu đảm nhiệm chức trợ lý. Y cũng coi như kiến thức rộng rãi, hơn nữa ở tầng trên xã hội có không ít đồng tính luyến ái, chỉ là phần lớn không có kết quả gì, chỉ là chơi một chút thôi. Nếu Sở tổng thật sự thích người đàn ông này cũng không biết sẽ có kết quả gì.
Sở Chiêu tự nhiên không rõ lắm trong lòng trợ lý của mình tưởng tượng phpng phú như thế, chờ sau khi vệ sĩ kiểm tra qua phòng xác định không có vấn đề thì hắn chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.
* * *
Bởi vì yến tiệc tối hôm qua kéo dài đến khuya, sau khi trở lại phòng lại thu dọn hành lý Mạnh Vi Nghiên đến khuya mới đi vào giấc ngủ, buổi sáng ngày hôm sau hơn 8 giờ mới rời giường. Sau khi rửa mặt xong mở di động ra thì thấy được tin nhắn của Sở Chiêu <Tôi đã xuất phát, trên đường về nhà cẩn thận.> Nhìn thấy thời gian gửi đi tin nhắn này cậu không khỏi cảm thán: "kẻ có tiền cũng là rất bận rộn nhỉ, buổi tối ngủ trễ như thế buổi sáng còn phải đi sớm, dân chúng nhỏ như cậu vẫn là thích trôi qua ngày tháng nhàn tản."
Ăn xong điểm tâm Mạnh Vi Nghiên đi thẳng đến sân bay bay về Bắc Kinh. Bởi vì gần đây đoàn kịch diễn xuất ở nước ngoài, ba làm trưởng đoàn đoàn kịch, mẹ làm diễn viên đoàn kịch đều không ở trong nhà. Cậu về nhà cất hành lý xong trực tiếp lái xe đi đến nhà ông cố và ông nội. Ông cố ở một tòa tứ hợp viện* trong trung tâm thành phố, ông bà nội cả và ông nội ở chung với ông cố nội, trái lại những người ba này thì một thế hệ người trẻ tuổi đều đã chuyển ra ngoài.
(*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.)
"Ông cố, chắt đã trở về. Ông nội, ông nội cả, cháu đã trở về."
"Ra ngoài chơi đủ rồi." Ông nội đối với chuyện cậu đi tham gia thi ca hát vẫn là không quá vui.
"Được rồi, Tiểu Nghiên không phải đã trở lại sao?"
"Cám ơn ông cố đã cầu tình giúp chắt, bằng không chắt có thể đã thảm rồi, thân thể ngài gần đây thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, còn có thể hát hai câu hí kịch." Ông cố hiện giờ đã 93 tuổi, bất quá nhà họ Mạnh vẫn luôn chú trọng dưỡng sinh, thân thể ông cố cũng không tệ lắm.
Trong lúc nói chuyện, bà nội cả ôm cháu gái nhỏ của cậu Điềm Điềm đi đến. Điềm Điềm là cháu cố gái của ông nội cả, con gái anh cả của mình, tên là Mạnh Cam Nguyệt năm nay mới 1 tuổi. Nhà bọn họ cũng là 5 thế hệ hiếm thấy.
"Đến đây để cho chú ôm Điềm Điềm một cái, còn nhớ chú hay không?"
Bé cũng không sợ người lạ, đôi mắt mở thật to tò mò nhìn cậu: "Chú, chú."
Đứa trẻ 1 tuổi đã biết nói từ đơn giản, lúc này đọc nhấn rõ từng chữ kêu ra chú, đây đã đủ làm cho Mạnh Vi Nghiên vui vẻ.
Cậu ở nhà đứng thứ 3, tuổi tác anh chị em trong nhà chênh lệch cũng không lớn. Ông nội cả có 1 trai 1 gái, anh trai trong hai người là cháu nội trai của ông nội cả, một người học võ, một người học vẽ tranh. Ông nội cậu có 2 trai 1 gái, ba là anh cả, Mạnh Vi Nghiên là cháu tưởng của ông nội cậu, phía dưới còn có một cặp em trai em gái còn đang học cấp 3, một người lớp 12, một người lớp 10. Nhà bọn họ từ trước đến nay đều thiếu con gái, bởi vậy Điềm Điềm có thể nói là nhận hết cưng chiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]