Chương trước
Chương sau
“Anh!”
Âm thanh mở cửa làm người đang nằm trên sô pha bừng tỉnh. Người bước vào không chú ý tới, bật ngay đèn trong phòng khách.
Ôn Nghiên mơ màng ngồi dậy, đôi mắt bởi vì bất ngờ gặp ánh sáng mà chảy ra ít nước mắt. Cậu dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà thì cũng bắt đầu tỉnh hẳn. Ôn Nghiên đứng lên, giày cũng không kịp đi liền chạy ra đón người.
“Anh~” chất giọng ngọt ngào đến muốn bay tận lên trời, đáng yêu đến mức trong lòng Ân Thời Dật phải rung động.
Nhìn thấy Ôn Nghiên lúc này là niềm vui bất ngờ đối với Ân Thời Dật, vì cậu mấy ngày nay đều đang đóng phim.
Ân Thời Dật buông túi công văn, bước tới đón bạn nhỏ đang chạy đến: “Không phải nói em phải lên giường ngủ và nhớ đi giày sao?”
Hai tay Ôn Nghiên ôm lấy cổ Ân Thời Dật, hai chân quấn ở thắt lưng anh, làm nũng nói: “Em đang đợi anh đó, trong nhà đều trải thảm, không lạnh chút nào hết.”
Ân Thời Dật tướng mạo anh tuấn, hay đeo gọng kính mạ vàng, thân hình cao đến gần 1m9, lại thường xuyên rèn luyện, dù là âu phục cũng không che được hormone cùng khí chất cấm dục tỏa ra.
Ôn Nghiên cao 1m78, hơn nữa bởi vì tính chất nghề nghiệp nên việc ăn uống phải khắt khe, do đó Ân Thời Dật ôm cậu rất dễ dàng.
Ân Thời Dật ôm Ôn Nghiên đi đến phòng khách, cũng không có buông người ra, anh tự mình ngồi ở trên sô pha, điều chỉnh tư thế của Ôn Nghiên một chút, để cậu trực tiếp ngồi trên đùi mình, sau đó cầm lấy áo lông cho cậu mặc vào.
Hiện tại vừa mới bắt đầu vào mùa thu, cũng có một chút lạnh lẽo. Ôn Nghiên làm nũng ngồi dính lấy anh, trong lòng Ân Thời Dật mềm đến khó tả, ánh mắt dịu dàng khiến người ta chìm đắm.
“Hai ngày này không phải em có lịch diễn sao? Như thế nào đã quay về? Thi Sách cũng không có nói cho anh biết em sẽ về.” Ân Thời Dật dùng tay đem những sợi tóc vương trên trán Ôn Nghiên vén lên.
Thi Sách là người đại diện của Ôn Nghiên – một người rất khôn khéo, năm nay mới vừa 29 tuổi – đã là người đại diện xuất sắc, dẫn dắt ra ba ảnh đế và hai ảnh hậu.
Mà trước mắt Ôn Nghiên 18 tuổi, mới vừa vào đại học, phần lớn thời gian vẫn là học tập chuyên ngành, về cơ bản lịch diễn không vất vả, là để làm quen với nhân vật. Ân Thời Dật xem qua lịch trình của cậu, hai ngày này hẳn là có lịch diễn.
Anh nhìn thiếu niên trong lòng ngực, mấy năm nay cao lên, cũng càng thêm thu hút ánh nhìn của người ngoài. Vào lúc Thi Sách nhìn thấy gương mặt của Ôn Nghiên, liền cảm thấy ông trời thật là có thiên vị một số người, rõ ràng muốn đem miếng cơm đưa đến trong miệng hắn.
Ôn Nghiên đỏ mặt sau hành động của Ân Thời Dật: “Thì…thì muốn về nhà. Em cố tình dặn anh Tiểu Sách không nói cho anh, muốn cho anh niềm vui bất ngờ.”
Nào ngờ lúc quay về thì Ân Thời Dật lại không ở nhà, cậu chờ mãi rồi mệt nên ngủ mất.
Ôn Nghiên lại hỏi: “Anh à, anh nhìn thấy em không vui à?”
“Tất nhiên là vui rồi, lúc về em đã ăn cơm chưa?” Ân Thời Dật về đến nhà vào hơn 8 giờ tối, mấy ngày nay Ôn Nghiên không ở nhà, anh cũng đều tăng ca, không để ý bản thân.
“Ọc~” bụng Ôn Nghiên đúng lúc phát ra tiếng.
Ân Thời Dật sờ sờ bụng Ôn Nghiên: “Được rồi, anh biết rồi. Giờ chúng ta đi ăn cơm.”
Ân Thời Dật định đem Ôn Nghiên buông xuống: “Trong tủ lạnh còn có đồ ăn, để anh đi làm cho em.”
“Em đã làm cơm để chờ anh về ăn rồi.”
Ân Thời Dật nghe xong liền không đem người buông xuống, ôm cậu đến nhà ăn, quả nhiên trên bàn mang đã sắp sẵn đồ, nhưng tất cả đều đã lạnh.
Ân Thời Dật đem Ôn Nghiên đặt ở trên ghế, làm cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi tự mình đem đồ ăn cho vào lò vi sóng đun nóng. Ôn Nghiên mấy năm nay rất hiếm khi nấu cơm, đặc biệt là từ sau khi chuyển đến ở cùng Ân Thời Dật. Nhưng là bữa ăn tối nay cảm giác vẫn ổn, không quá khó ăn.
Ăn cơm xong Ân Thời Dật thấy Ôn Nghiên quá mệt mỏi, liền đưa cậu đi lên ngủ.
Ân Thời Dật nằm ở trên giường nhớ lại khi vừa biết tới Ôn Nghiên, anh 26 tuổi, đã sở hữu công ty do mình thành lập, còn đem trong nhà lợi nhuận trong nhà nâng cao một bậc, người trong giới người nhìn thấy anh đều sẽ có vài phần tôn trọng.
Lúc ấy Ôn Nghiên mới 16 tuổi, cha mẹ ly hôn, cùng bà sống nương tựa lẫn nhau, vì để bà có tiền chữa bệnh nên mơ mơ hồ hồ tiến vào giới giải trí. Ôn Nghiên diện mạo không cần phải nói, linh động trắng trẻo, mà công ty cũ của cậu chỉ là một công ty nhỏ, người đại diện cũng không phải là người tốt.
Cậu vừa mới vào công ty không bao lâu, đã bị người đại diện kéo đi dự tiệc, giống như dê con vào nhầm bầy sói, toàn thân co quắp lo lắng. Đừng nhìn hiện tại Ôn Nghiên ngọt ngào làm nũng với anh hàng ngày, trước kia trong yến hội, cậu đã trực tiếp dùng bình rượu đập vào gã giám đốc của một công ty giải trí.
Anh vẫn luôn nhớ rõ Ôn Nghiên lúc ấy cả người run rẩy, nhưng ánh mắt cậu thanh triệt, thuần tịnh rồi lại mang theo một tia tàn nhẫn cùng quyết tuyệt. Ân Thời Dật ra tay giúp đỡ Ôn Nghiên, sau lại biết về gia cảnh của cậu còn chủ động hỗ trợ tiền phí chữa bệnh của bà cậu.
Ôn Nghiên đơn thuần, ngọt ngào nhưng không ngốc, cậu hiểu rõ đâu là hảo tâm, đâu là ác ý. Ân Thời Dật giúp Ôn Nghiên, Ôn Nghiên muốn báo ơn, Ân Thời Dật liền nói vậy đến làm ở công ty anh, Ôn Nghiên đồng ý, cũng bày tỏ nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền cho anh. Ân Thời Dật giúp cậu hủy hợp đồng với công ty cũ, thông báo người thuộc công ty của mình, còn giao cho Thi Sách trở thành người đại diện của cậu.
Rất nhiều người nghe thoáng qua còn tưởng rằng là lời đồn, nhưng sau mới thấy tất cả đều là sự thật.
Những người quen của Ân Thời Dật đều biết anh giữ mình trong sạch, không hay gần gũi với người khác. Hiện tại, không những tự mình tuyển người, còn để cho Thi Sách dẫn dắt, ai cũng nghĩ đây là mối quan hệ đặc biệt.
Ân Thời Dật không rõ lúc ấy tại sao lại không phủ nhận, có lẽ cũng chỉ là do muốn che chở cho Ôn Nghiên.
Thi Sách là người đại diện xuất sắc nhất trong công ty của Ân Thời Dật, đồng thời cũng là bạn tốt của anh. Hắn đã từng hỏi anh có phải vì Ôn Nghiên rất giống Hướng Hiên năm 16 tuổi cho nên mới sẽ giúp cậu hay không.
Ân Thời Dật không thể phủ nhận, gương mặt Ôn Nghiên thực sự có vài ba phần giống Hướng Hiên, nhưng ánh mắt Ôn Nghiên nhiều phần thuần khiết sạch sẽ, mà Hướng Hiên lại nhiều phần toan tính.
Về sau khi tiếp xúc, Ân Thời Dật cũng không chán ghét Ôn Nghiên thân cận mình, thậm chí là còn vui sướng.
Khi bà của Ôn Nghiên mất, một thời gian sau tinh thần của cậu cực kỳ xuống dốc, Ân Thời Dật liền đón cậu lại đây.
Lúc bạn nhỏ này mới tới đây cũng không có bạo dạn như vậy, cả người đều khép nép. Mấy năm nay Ân Thời Dật dỗ dành cậu nên mới nuôi thành bộ dáng hiện tại.
Việc hai người cùng chung chăn gối cũng bắt đầu từ khi bà cậu mất. Lúc ấy Ôn Nghiên bị mất ngủ, có một lần bị Ân Thời Dật nhìn thấy cậu đang định uống thuốc ngủ. Ân Thời Dật lo lắng cho cậu, mỗi đêm ngủ đều ôm người dỗ dành.
Ôn Nghiên mới đầu cũng gọi Ân Thời Dật là Ân tiên sinh, sau này liền đổi thành anh.
Tất cả mọi người cho rằng Ôn Nghiên là tiểu tình nhân của Ân Thời Dật, nhưng kỳ thật thì không phải.
Ân Thời Dật cảm thấy bản thân cũng rất chính nhân quân tử, người ngay tại bên mình, nhưng cho đến bây giờ còn không có làm gì.
Nhưng mà, anh không nỡ đối xử với Ôn Nghiên như món đồ chơi nhỏ, anh vẫn luôn nghiêm túc với đoạn cảm tình này giữa hai người. Lỡ như Ôn Nghiên chỉ là tìm thấy được cảm giác tình thân trên người anh, thật sự chỉ coi anh như người anh trai, đến lúc đó thì nước đổ khó hốt.
Ân Thời Dật ôm người chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Là một số điện thoại lạ, anh nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn.
“A Dật, em là A Hiên. Em đã trở về, chúng ta gặp nhau một chút đi.”Hết chương 1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.