“Anh!”
Âm thanh mở cửa làm người đang nằm trên sô pha bừng tỉnh. Người bước vào không chú ý tới, bật ngay đèn trong phòng khách.
Ôn Nghiên mơ màng ngồi dậy, đôi mắt bởi vì bất ngờ gặp ánh sáng mà chảy ra ít nước mắt. Cậu dụi dụi mắt, vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà thì cũng bắt đầu tỉnh hẳn. Ôn Nghiên đứng lên, giày cũng không kịp đi liền chạy ra đón người.
“Anh~” chất giọng ngọt ngào đến muốn bay tận lên trời, đáng yêu đến mức trong lòng Ân Thời Dật phải rung động.
Nhìn thấy Ôn Nghiên lúc này là niềm vui bất ngờ đối với Ân Thời Dật, vì cậu mấy ngày nay đều đang đóng phim.
Ân Thời Dật buông túi công văn, bước tới đón bạn nhỏ đang chạy đến: “Không phải nói em phải lên giường ngủ và nhớ đi giày sao?”
Hai tay Ôn Nghiên ôm lấy cổ Ân Thời Dật, hai chân quấn ở thắt lưng anh, làm nũng nói: “Em đang đợi anh đó, trong nhà đều trải thảm, không lạnh chút nào hết.”
Ân Thời Dật tướng mạo anh tuấn, hay đeo gọng kính mạ vàng, thân hình cao đến gần 1m9, lại thường xuyên rèn luyện, dù là âu phục cũng không che được hormone cùng khí chất cấm dục tỏa ra.
Ôn Nghiên cao 1m78, hơn nữa bởi vì tính chất nghề nghiệp nên việc ăn uống phải khắt khe, do đó Ân Thời Dật ôm cậu rất dễ dàng.
Ân Thời Dật ôm Ôn Nghiên đi đến phòng khách, cũng không có buông người ra, anh tự mình ngồi ở trên sô pha, điều chỉnh tư thế của Ôn Nghiên một chút, để cậu trực tiếp ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-giai-tri-nghe-noi-em-la-nguoi-thay-the/271140/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.