Edit: Cam?
—————
Thời điểm Hạ Ấu Vi bước vào, trong đại sảnh đã có không ít người.
Hương thơm lan tỏa trong không khí, khách khứa trò chuyện rôm rả thỉnh thoảng lại xuất hiện tiếng cười nhẹ.
Hà Mạn Mạn đưa tay vuốt mái tóc, kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình, bà ta đã muốn tham gia yến hội đã lâu nhưng chưa có cơ hội.
Hiện tại, cơ hội rốt cuộc cũng tới, bà ta nhất định phải nắm bắt nó.
Hạ Uyển nhìn xung quanh, không ai đẹp hơn cô ta trong lòng có chút đắc ý.
Cô ta sinh ra đã xinh đẹp, hôm nay cố ý trang điểm lại thêm phần rạng rỡ,rất nhiều nam nhân đã hướng mắt về cô ta.
Đang ở cùng khách khứa nói chuyện Quý phu nhân đã bước tới, nở một nụ cười: “Ngươi chính là Hạ Ấu Vi?”
Hà Mạn Mạn thấy thế liền giành trước một bước chào hỏi mở miệng chào hỏi: “Bà chính là Quý phu nhân phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, chúc bà cùng Quý lão tiên sinh phúc như Đông Hải.”
Quý phu nhân cười một cái, “Cảm ơn.”
Lại một lần nữa, bà Quý phóng tầm mắt về phía Hạ Ấu Vi, lại nói: “Ngươi thật xinh đẹp, y như mẹ ngươi, ta nhìn một cái liền nhận ra.”
Hạ Ấu Vi nói: “Cảm ơn ngài, con rất vinh hạnh khi được mời tới đây, chúc lão tiên sinh thân thể an khang.”
Quý phu nhân tới đáp lời, mọi người đều nhìn lại đây, thắc mắc đây là nhà nào, trước đây chưa từng gặp qua, lại có hai đứa con gái thật xinh đẹp.
Hạ Ấu Vi là khách quý của lão gia tử, để tránh cho bọn họ cảm thấy cô đơn liền dẫn ba người tới bàn của mình.
Bàn này ở yên tĩnh trong góc chỉ có ba bốn người ngồi tất cả đều là bạn của Quý phu nhân.
Quý phu nhân mở miệng giới thiệu: “Đây là Hạ Ấu Vi, mọi người có lẽ đều biết mẹ của nàng Lãnh Hoán Vũ.”
Sau đó lại nhìn về phía hai người: “Đây là Hạ phu nhân cùng con gái bà.”
Hà Mạn Mạn chủ động cùng mọi người chào hỏi.
Vài người cũng mỉm cười chào hỏi, nhưng tất cả đều chú ý Hạ Ấu Vi.
Nhìn kĩ thật ra cũng có thể thấy được vài phần tương tự.
Hai mươi năm trước, Lãnh Hoán Vũ gả cho một tiểu tử nghèo khiến không ít nam nhân thương tâm, nữ nhân kinh ngạc.
Bây giờ xem ra, bà gả cho một soái ca, ít nhất cũng được gen di truyền.
Con gái thật xinh đẹp, còn hơn mẹ năm đó.
Quý phu nhân nói: “Không cần đứng, ngồi xuống nói chuyện, cha ta chốc nữa mới đi xuống”
Bà dừng lại và hỏi:”Ta vừa mở một chai rượu vang đỏ, mọi người có muốn nếm thử không”
Hà Mạn Mạn ngồi thẳng lưng, cố gắng tỏ ra đoan trang, hòa nhập với những người xung quanh.
Đương nhiên bà ta sẽ không từ chối, cười nói: “Vậy cảm ơn bà, giúp chúng ta thử chút rượu ngon.”
Quý phu nhân phân phó người hầu, rót ba ly rượu.
Hà Mạn Mạn cầm ly rượu lên, dù không nếm thử cũng biết rượu này chắc chắn đắt tiền.
Nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Hạ Ấu Vi, trong lòng xuất hiện ý nghĩ, liền mở miệng nói: Ấu Vi mới từ quê trở về được nửa năm, không biết uống rượu, rót ra thật lãng phí. Năm ngoái con bé thi trượt đại học, ta muốn cho nàng thi lại ai ngờ đâu tự nàng đã bỏ cuộc, lứa trẻ thời nay thật là, cũng may Hạ Uyển nhà chúng ta không giống như vậy.”
Vẻ mặt bà ta tỏ ra tiếc nuối, không chút gì nhắc đến vụ tai nạn kia.
Hạ Uyển cười nhẹ: “Con không thích trở thành một bình hoa, mỗi người đều có lý tưởng riêng ít nhất tiểu Vi bây giờ cũng được sống nhẹ nhàng, không phải sao.”
Trong lời nói khó có thể che giấu vẻ tự hào.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Ấu Vi, tuổi trẻ như vậy liền không chịu đọc sách?
Gia đình bọn họ có học thức không thấp nên có chút kinh ngạc.
Hạ Ấu Vi nhàn nhạt cất lời: “Thẩm thẩm, uống rượu vang đỏ tránh chạm vào thân ly, nhiệt độ bàn tay sẽ phá hủy hương vị của rượu.”
Nói xong, cô nhìn dấu son trên ly rượu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ liền quay đầu về phía Quý phu nhân nhận lỗi: Như lời thẩm thẩm nói, chúng tôi ngày thường rất ít khi uống rượu vang đỏ, nếu có điểm thất lễ mong phu nhân lượng thứ.
Vừa uống rượu vừa nói chuyện, dấu son trên miệng ly,.. đều là những hành vi thất lễ.
Hà Mạn Mạn không có ý thức được nhưng những người khác đã nhìn thấy hết.
Trong cái vòng tròn khắc nghiệt này, ngay từ lúc bắt đầu đã đánh giá ba người họ.
Ai không có học, mọi người thấy hết chỉ là không nói ra.
Bọn họ cũng nhìn ra Hà Mạn Mạn không thích Hạ Ấu Vi, vậy mà không ngờ đối phương không thèm để ý, thái độ một mực không thèm so đo.
Đại đa số đánh giá một người qua cái nhìn đầu tiên, từ đó cũng thấy được lần đầu tiên quan trọng thế nào.
Hai mươi năm trước, Lãnh Hoán Vũ nổi tiếng trong giới, thế nên với con gái của bà cũng tự nhiên sinh ra thiện cảm.
Sắc mặt Hà Mạn Mạn có chút cứng nhắc, không tự tiện chạm vào ly rượu trên bàn nữa.
Q
uý phu nhân không để ý, nhìn về phía Hạ Ấu Vi cất tiếng hỏi:”Ngươi thật sự không đi học nữa sao?”
Hạ Ấu Vi nói: “Năm ngoái bà nội qua đời, ta bỏ lỡ kì thi đại học. Đây là hai điều ta tiếc nuối nhất.”
Cô nhìn về Hạ Mạn Mạn, có chút bất đắc dĩ mà nói:”Thẩm thẩm, ta năm viện một tháng người đều không tới dù một lần. Ta cũng không có nói rằng bỏ thi đại học, người hiểu nhầm cũng là điều dễ hiểu.”
Dứt lời, vài ánh mắt hướng tới Hạ Mạn Mạn có chút ý vị sâu xa.
Bà ta thấy đối phương phủ nhận, giọng điệu có chút gấp:”Ngươi không phải là sinh viên khoa Âm Nhạc sao, không thi chuyên nghiệp sao có thể thi đại học. Ngươi có thể đạt được bao nhiêu điểm chứ.”
Cô nói: “Là học sinh văn hóa ta cũng có thể vào đại học.”
Bà ta sửng sốt:“Ngươi nói cái gì, sao có thể? Ngươi ở nói giỡn sao?”
Hạ Ấu Vi mỉm cười mà nhìn bà ta: “Thẩm thẩm, người không tin ta sao?”
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, nhiều người đã vây quanh xem, bà ta không thể nói là không tin, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:” Sao lại không chứ, ta chỉ là lo lắng cho con mà thôi.”
Quý phu nhân nói: “Ấu Vi ngươi tự tin như thế là tốt, thế nhưng vẫn nên quay lại sớm chút.”
Hạ Ấu Vi nói: “Ta muốn ở bên bà nội, lúc người qua đời ta liền trở lại, dù sao cũng là nơi mẹ ta trưởng thành, ta thuộc về nơi này.”
Quý phu nhân nở nụ cười: “Ngươi rất hiếu thảo, nếu Quý Sách giống ngươi thật tốt, ta cũng bớt lo hơn. Vẫn là có con gái tốt.”
Thời điểm mọi người nói chuyện, liền có người bê một chiếc hộp đi tới.
Hộp trang sức Hoàng Hoa Lê, được chạm khắc hoa văn rỗng, nhìn đơn giản mang đậm hương vị cổ xưa.
Quý phu nhân nhận lấy mở ra, bên trong là chiếc vòng cổ bằng phỉ thúy và một chiếc ghim cài áo.
Đây là bộ trang sức mà Quý phu nhân yêu thích nhất, hôm nay bà muốn đeo nó nhưng lại đặt ở nhà khác bây giờ mới có người mang qua.
Quý phu nhân lấy sợi dây chuyền ra, đưa cho Hạ Ấu Vi:”Có thể giúp ta đeo nó lên không?”
Hạ Ấu Vi cười nhận lấy: “Đương nhiên có thể.”
Hà Mạn Mạn có chút hoảng sợ, chỉ mới một chút mà đứa cháu này đã thân với Quý phu nhân, bà ta lại nói:”Ấu Vi, ngươi từ nông thôn mới lên khẳng định là chưa thấy qua bộ phỉ thúy nào đẹp như vậy, ngươi có biết cái này đắt như thế nào không. Cầm cẩn thận chút, đừng để hỏng mất.”
Lời này nói ra, ám chỉ cô chỉ là con nhỏ nhà quê.
Hạ Ấu Vi mở miệng nói: “Con sẽ cẩn thận, Ngọc Lục Bảo Jadeite được mệnh danh là “Viên Ngọc Hoàng Gia” là loại ngọc có giá trị cao nhất trong dòng Ngọc Cẩm Thạch. Vào 5 năm trước đã được bán với giá 210 triệu đô trong cuộc đấu giá Sotheby’s. Thật không ngờ người đó là Quý phu nhân, nó rất xứng với người.”
Quý phu nhân có chút kinh ngạc:” Sao ngươi biết”
Hạ Ấu Vi nói: “Ông ngoại thích đồ cổ bằng ngọc, tuy người qua đời sớm nhưng ta lại có vài điểm thích thú nên có tìm hiểu đôi chút.”
Buổi đấu giá đó cô cũng có mặt, có chút ấn tượng sâu sắc.
Mọi người còn ngạc nhiên hơn. Hà Mạn Mạn vẫn luôn nhấn mạnh Hạ Ấu Vi là người nông thôn vậy mà cuộc nói chuyện này có chút không giống với lời bà ta nói.
Khuôn mặt Hà Mạn Mạn có chút tái nhợt đang muốn nói, phía bên phải có chút động tĩnh.
Ông cụ Quý từ lầu hai đi xuống, tất cả mọi người đều đứng dậy chào hỏi và gửi lời chúc phúc.
Ông chào hỏi qua mở miệng hỏi: “Cô bé nhà họ Hạ kia có tới không?”
Quý phu nhân cười nói: “Bố, người cũng đã đến rồi, bố lại nhìn xem.”
Hạ Ấu Vi tiến lên nửa bước:”Quý lão tiên sinh, chúc ngài phúc thọ an khang.”
Quý lão híp mắt, nhìn cô từ trên xuống rồi cười nói:”Thật xinh đẹp, ta vẫn còn nhớ lúc ngươi còn mặc tã lót, không nghĩ tới chớp mắt liền lớn như vậy. Tên là Ấu Vi phải không, đừng gọi lão tiên sinh ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng ông nội.”
"Ông nội.”
Quý lão lại hỏi: “Ngươi có đối tượng chưa?”
Hạ Ấu Vi: “……”
Quý phu nhân cười nói: “Bố, nào có ai hỏi một cô gái như vậy.”
Quý lão gia tử cười một cái: “Như thế nào lại không thể hỏi, hiện tại người trẻ tuổi đều không yêu đương, không kết hôn, cũng không biết là cái ý nghĩ gì”
Dừng một chút, ông lại nói:” Ngươi nhiều năm như vậy không trở lại sao hiện tại lại quay về?”
Hạ Ấu Vi cười nhẹ nói: “Đại bá lo lắng ta còn chưa trưởng thành vẫn luôn giúp ta quản lý cơ nghiệp do cha để lại cho ta, hơn nữa nhà đại bá ở chung với ta nên cũng không lo cô đơn.”
Hà Mạn Mạn ngoài ý muốn nhìn cô, há miệng thở dốc lại nhịn xuống không nói chuyện.
Chỉ là trong lòng đã bốc hỏa
Cái gì gọi là công ty của cô? Sống với cô?
Hạ Ấu Vi bày ra một màn như vậy từ này về sau ai cũng biết Hạ Nhậm Thanh là đang giúp cháu gái quản công ty, sống nhờ nhà cháu gái.
Quý lão gật đầu:“Nếu có khó khăn gì cứ nói với ta.”
- -------------------------------
Quý lão cùng ông ngoại Hạ Ấu Vi là bạn thân. Năm đó ông sinh được ba đứa con trai, lão gia tử kia sinh được một đứa con gái. Về sau ba đứa con trai không phụ lòng ông, sinh ra toàn mấy trái ớt.
Ông có tổng cộng 5 đứa cháu trai, không nổi một đứa cháu gái. Quả thực tức chết người.
Lão Quý tưởng tượng có đứa cháu gái giống Hạ Ấu Vi vừa ngoan ngoãn lại rộng lượng.
Thật tiếc không thể làm cháu gái thôi thì cháu dâu cũng không sao.
Quý lão quay đầu nói với mấy đứa cháu trai:”Đây là Ấu Vi ta xem các người ai có bản lĩnh rước nàng về, ta sẽ trọng thưởng. Nếu không có khả năng, về sau không cần gặp ta nữa.”
Quý phu nhân cười không nói lời nào.
Quý lão gia lại nói: “Thế nào không chủ động lại chào hỏi sao”
Cháu trai nhà họ Quý đưa mắt nhìn nhau. Ngoại trừ anh cả đã kết hôn còn lại bốn người đều nghe theo ý của ông, thay phiên nhau chào hỏi Hạ Ấu Vi.
Hạ Ấu Vi: “……”
Sao cảm giác giống hiện trường hẹn hò tập thể vậy.
Lão gia tử sức khỏe không tốt không thể nói quá lâu, chỉ đạo vài câu liền lên phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi ông kêu mấy đứa cháu ở lại chiếu cố Hạ Ấu Vi, mấy người cũng đã đồng ý.
Hà Mạn Mạn một câu cũng nói không nên lời, vốn dĩ kế hoạch của bà ta là để Hạ Ấu Vi làm nền cho con gái bà ta.
Hạ Ấu Vi không có bằng cấp so với Hạ Uyển thì còn kém xa.
Quý gia nếu muốn liên hôn vì cái gì mà con gái bà ta không thể?
Thật không ngờ Hạ Ấu Vi lại đứng trong sân khấu, thành công để lại ấn tượng với mọi người. Hiện tại không ít người bắt chuyện với cô.
Sắc mặt Hạ Uyển cũng rất khó coi, cô đã cướp hết cơ hội nổi bật của cô ta hơn nữa cô cũng không có ý định giới thiệu cô ta với người khác.
Sự nhu nhược của người này ngày thường đều là diễn.
Hạ Uyển đi tới bên cạnh Hạ Ấu Vi thấp giọng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Hạ Ấu Vi cười: “Được.”
Cô muốn nghe xem cô ta muốn nói cái gì.
Hai người bước tới khoảng sân lặng, ánh trăng phủ xuống cây cỏ làm cho mọi thứ trở nên lung linh hơn.
Hạ Uyển đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cô vừa rồi có ý gì? Cái gì mà tài sản của cô, nói không biết ngượng.”
Hạ Ấu Vi giật mình mà nhìn cô ta: “Em là người thừa kế tài sản của cha, chẳng lẽ không đúng sao”
Hạ Uyển cười lạnh một tiếng: “Không có bố tôi, cô nghĩ rằng công ty còn tồn tại à.”
Hạ Ấu Vi nhìn cô ta đầy thương hại: “Các người mấy năm nay đều dùng đồ của tôi, ngay cả quần áo trên người chị cũng là của tôi, chẳng lẽ các người còn định ăn bám cả đời?
“Mày không biết xấu hổ!”
Hạ Uyển giơ lên tay muốn đánh người lại bị Hạ Ấu Vi chặn được.
Hạ Ấu Vi vẫn tươi cười giọng nói lạnh dần:” Nếu đã ở phòng của tôi, chị nên biết điều chút. Còn nữa nói với em gái chị còn dám đá cửa phòng một lần nữa tôi sẽ không bỏ qua đâu.
Mấy năm trước vì đóng phim mà có học qua võ thuật, cô biết làm thế nào để một người bị đau nhưng không lưu lại dấu vết.
Hạ Uyển cảm thấy cổ tay đau nhói, cố gắng rút tay ra. Càng rút đối phương càng nắm chặt không buông.
“Mày buông tao ra!”
Hạ Ấu Vi không hề nói trước đã buông tay hại Hạ Uyển bị vấp, suýt chút nữa đã ngã xuống. An ổn đứng vững liền thấy đối phương cách mình càng gần.
Hạ Uyển không tự giác lui về phía sau: “Mày…… Mày muốn làm cái gì?”
Hạ Ấu Vi nhếch khóe miệng: “Ồ, chỉ là muốn nói chị biết, bản thân không có gan thì đừng lên mặt coi chừng có ngày gặp họa.”
Chờ cô đi rồi, Hạ Uyển lấy lại tinh thần. Phát hiện lòng bàn tay đầy mồ hôi.
- ---
Một màn này đều bị mấy người ở ban công lầu hai thấy được.
Sinh nhật của lão gia tử hiếm lắm mấy anh em mới có dịp đoàn tụ không nghĩ tới lại thấy được một màn đặc sắc như vậy.
Lão nhị Quý Trì cười nhẹ:” Hạ Ấu Vi? Đây là vị hôn thê của lão tam phải không”
Lão tứ Quý Khâm nói: “Thật là lợi hại! Nhìn cô gái bị cô ta uy hiếp xem, không chừng sẽ có bóng ma tâm lý mất.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về người đang xem tài liệu:”Chú, người nói xem có phải hay không?”
Người kia được nhắc tên liền ngẩng đầu, không nói lời nào chỉ cười nhẹ một cái.
Từ Dật Đình không phải người nhà họ Quý, hôm nay chỉ đến hỏi thăm. Lại nói hắn so với lứa cháu trai nhà họ Quý cách nhau không đến mười tuổi, chỉ là theo bối phận bọn họ phải gọi hắn một tiếng chú.
Quý Từ vò tóc có chút phát điên: “Em đã nói cô ta không phải là vị hôn thê của em. Tiểu gia phản đối sự sắp xếp này.”
Từ Dật Đình nở nụ cười: “ Nếu cô ấy là vị hôn thê của ngươi, vậy ngươi được lời rồi.
Quý Từ: “……”
———
Hạ Uyển không muốn quay lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô liền quay về xe trước.
Cô ta bình tĩnh lấy di động ra.
Ngày mai chính là buổi ghi hình đầu tiên của 《 Sing Aloud 》, phó đạo diễn và cô ta là bạn học cấp ba, cô ta sẽ không để Hạ Ấu Vi có cơ hội bộc lộ tài năng.
“Cậu yên tâm,chỉ là một người mới thôi. Giống như cậu nói đó cô ta không có kim chủ. Sẽ sớm bị loại thôi.”
Nghe được lời khẳng định từ bên kia Hạ Uyển nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ thế nào cô ta phải tìm cách giẫm đạp cô dưới chân.
—————
#19062022