Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn lại, thấy Ninh An cầm ô từ xa xa chạy tới. Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, nàng chạy rất nhanh, dấu chân cực nhạt, như muốn bay lên. Nam chính nhìn thấy, nở một nụ cười. Chờ khi nữ chính Ninh An đến gần. Nam chính nói: “Thanh Trúc đã quyết ý định cư ở chỗ này, chúng ta đi thôi.” Ninh An không nói lời nào, liếc nhìn nam chính một cái, rồi nhìn về phía Thanh Trúc đang nằm trên mặt đất. Thái độ này không giống người đang trong tình yêu cuồng nhiệt chút nào. Nam chính có chút mất tự nhiên. Phó đạo diễn ở đằng xa vỗ mu bàn tay: “Ai nha, Triệu nhị tiểu thư này sao lại xảy ra sự cố, chỗ này có phải diễn sai rồi không?” Từ Dương cũng cảm thấy Triệu nhị tiểu thư diễn không thế nào tốt. Hắn đang muốn kêu dừng, lại nhìn thấy ánh mắt Triệu Bảo Thương ánh. Từ Dương lần nữa ngồi xuống nói: “Không vội, trước tiếp tục xem.” Nam chính nói: “Nếu bây giờ không đi, lát nữa sợ là tuyết muốn lớn hơn.” Lúc này trận tuyết nhỏ vẫn còn kéo dài. Thổi tới đỉnh đầu, lại chui vào tay áo, cổ áo, khiến cho người ta lạnh run người. Ba người đứng trong tuyết. Thanh Trúc nằm trên nền tuyết, Ninh An nhìn lại cảm thấy đau lòng cực kỳ, khom lưng đỡ Thanh Trúc lên. Ninh An nói: “Ngươi đi đi.” Thanh Trúc ho khan hai tiếng, giọng nói âm trầm: “Ta đây liền rời đi.” Ninh An: “Ta không nói ngươi.” Nàng xoay người, nói với nam chính, “Ngươi đi đi, đừng đến đây nữa.” Nam chính:??? Thanh Trúc ngây người: “Tiểu thư, ta tính sẽ vĩnh viễn ở tại nơi này.” Ninh An nhìn Thanh Trúc: “Ta biết.” “Mà ngươi là minh chủ của Võ lâm, lúc này hẳn phải đuổi theo thiên địa rộng lớn kia.” Ninh An nắm chặt quần áo của Thanh Trúc. Quần áo là vải bông, rất mềm cũng rất nhẹ, lập tức hãm sâu xuống. Ninh An mơ hồ nhớ tới mình còn đang diễn kịch. Trong mắt nàng thoáng qua giãy giụa, cuối cùng buông tay ra, đỡ Thanh Trúc dậy rồi nói: “Ta biết rồi, ngươi về sau —— phải tự bảo trọng sức khỏe.” Dứt lời, nàng đưa dù cho Thanh Trúc. Chiếc dù màu xanh lá che đậy đỉnh đầu của hai người, chặn lại một mảnh gió tuyết. Nam chính đứng đợi dưới mưa tuyết, nhẹ khụ hai tiếng. Ninh An rốt cuộc cũng buông tay ra, hướng về phía chân núi mà đi. Nam chính đi theo ở phía sau kêu lên: “Nàng đi chậm một chút a.” Ninh An không có đáp lời, cũng không quay đầu lại. Từ Đạo nói: “OK!” Mấy người lập tức chạy đến chân núi xin áo lông. Nam chính hỏi: “Từ Dương tôi diễn thế nào?” “Rất tốt, rất tốt.” Từ Dương chỉ vào Triệu Bảo Thương, “Tới tới tới cô tới đây.” Triệu Bảo Thương đang cho Ngôn Trăn giúp mình làm ấm tay, nghe thấy Từ Dương gọi mình, đành phải đi qua. Từ Dương mở camera rồi nói: “Đây là một đôi mắt có thần nhất của cô.” Hắn phát lại cảnh quay một lần nữa. Trong màn ảnh, ánh mắt Triệu Bảo Thương sâu không thấy đáy, lại có thể nhìn thấy lửa giận trong đó. Không cần bất luận thông tin gì. Cũng không cần xem lông mày của nàng, mũi có nếp gấp, khóe miệng có độ cong, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đã có thể cảm nhận được lửa giận ngập trời bên trong đó. Cái loại lửa giận vừa ẩn nhẫn lại đen tối. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, tựa hồ là đối với việc trước mắt mà trách cứ, nhưng xem thêm vài lần, mọi người sẽ bị hút sâu vào trong đôi mắt này, bị bóng tối từng bước xâm nhập. Từ Dương nói: “Chính xác, kịch bản vốn dĩ là không hoàn mỹ, một cô gái trọng tình trọng nghĩa, dám yêu dám hận, sao có thể cứ như vậy trực tiếp vứt bỏ thị nữ của mình?” Ngôn Trăn tiếp tục giúp Triệu Bảo Thương làm ấm tay. Từ Dương nhìn mắt nói: “Đoạn này yêu cầu rất khó, nên ngay từ đầu tôi không có viết thêm vào kịch bản, nhưng là không nghĩ tới ngươi diễn xuất tới.” Hắn thở dài. Thấy Triệu Bảo Thương nhìn chằm chằm vào Ngôn Trăn, hoàn toàn không đem mình để trong lòng, Từ Dương cũng lười đến nói chuyện. Đem vài câu vô nghĩa cuối cùng nói xong, hắn làm hai người này lập tức cút ngay, đừng có ở tuyết sơn thánh khiết mà rải đầy cẩu lương. Sau khi kiểm tra xong nội dung quay hôm nay, mọi người mở tiệc đóng máy. “Các vị vất vả rồi!” Từ Đạo dẫn đầu nâng chén, “Hiện tại, tôi tuyên bố, 《 Thanh Sơn Viễn 》 chính thức đóng máy!” Người tham gia yến hội cùng nhau tươi cười, giơ ly lên. Vì ở trong núi không mua được rượu ngon, nên lúc này mọi người uống đều là rượu trái cây nhà làm. Triệu Bảo Thương lười biếng uống một ngụm. Ngôn Trăn nói: “Cô cũng không nên uống quá nhiều, lát nữa còn phải về.” “Không thể trực tiếp ở chỗ này sao?” Triệu Bảo Thương hỏi. “Ngày mai có tiết học.” Ngôn Trăn nói, “Hơn nữa gần đây khí vận của cô rất không ổn định, ở chỗ này khó tránh khỏi phát sinh chuyện gì.” Trong ký túc xá, có trận pháp Ngôn Trăn đã bày bố. Cô dùng không nhỏ công phu để bày trận, là dựa vào bát tự của Triệu Bảo Thương mà thiết kế. Bên trong núi sâu cùng cốc, Ngôn Trăn không có đủ công cụ, không có cách nào bày ra trận pháp. Một đám người uống tới gần 10 giờ khuya. Ngôn Trăn ném một đống bùa hộ mệnh lên người Triệu Bảo Thương, sau đó gọi một chiếc xe taxi chở họ đến sân bay. Xe chạy được một nửa, trên đường chợt nhảy ra hai con mèo, tài xế sợ tới mức lái xe đụng vào cột đèn đường. “Két ——” tiếng thắng xe chói tai. Tiếp đó là thùng thùng tiếng đánh. Thân xe đong đưa một trận, Ngôn Trăn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đại não có chút mê mang. Chờ đến khi khôi phục ý thức, cô vỗ vỗ Triệu Bảo Thương. Nhận thấy Triệu Bảo Thương không có chuyện gì. Cô lại ra đằng trước kiểm tra, phát hiện đầu ô tô bị đâm đến méo xẹo. Nhưng là tên kia tài xế đã hôn mê bất tỉnh. “Số mạng của anh ta vốn không có kiếp nạn này mới đúng, sợ là đã chịu ảnh hưởng của chúng ta.” Ngôn Trăn xem tướng mạo của người nọ, liền biết tên tài xế này chịu liên lụy. Triệu Bảo Thương nhíu mày. Nàng nghĩ tới điều gì đó, nói với Ngôn Trăn: “Tôi lái xe đưa hắn vào bệnh viện.” Ngôn Trăn nhanh chóng cản lại: “Cô đừng nhúc nhích!” Cô đang muốn gọi điện thoại kêu xe cứu thương, lại phát hiện đỉnh núi không có tín hiệu. Ngôn Trăn lắc lắc điện thoại, Triệu Bảo Thương đã phóng tài xế ra sau xe, tự mình ngồi vào ghế điều khiển. Ngôn Trăn muốn ngăn cản, mà cô lại không biết lái xe, hơn nữa tài xế này lại là người chịu liên lụy của bọn họ, nếu thật sự vì thế mà bỏ mạng, nhân quả báo ứng của Triệu Bảo Thương chỉ càng thêm nhiều hơn thôi. Ngôn Trăn còn đang lâm vào suy nghĩ, Triệu Bảo Thương đã dẫm xuống chân ga. “Loảng xoảng ——” lại một tiếng. Chiếc ô tô cũng không quay đầu lại, thẳng tắp hướng tới đỉnh núi. Ngôn Trăn hô to: “Cô lái sai hướng rồi!” Triệu Bảo Thương ấn loa, bế khẩn miệng. Xe vẫn luôn chạy tới đỉnh núi. Loảng xoảng loảng xoảng hai tiếng. Ngôn Trăn thấy trên người Triệu Bảo Thương toát ra một sợi hắc khí. “Công chúa!” Ngôn Trăn kêu, “Cô nhanh tỉnh lại!” Triệu Bảo Thương như cũ không nói một lời. Tiểu sơn bị va chạm vài cái, phát ra tiếng ù ù nặng nề. Ngôn Trăn sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng ra phía trước, muốn đẩy Triệu Bảo Thương ra. Nhưng Triệu Bảo Thương lúc này đã không còn ý thức. Nàng dẫm chân ga đụng vào núi, một tảng đá lớn lăn xuống, mà Triệu Bảo Thương vẫn như cũ lái xe chạy về phía trước. Tuyết trên đỉnh núi sắp đổ xuống! Ngôn Trăn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp nhào vào người Triệu Bảo Thương. Chỉ một lát sau, khối tuyết cùng đá ầm ầm ầm rơi xuống, trực tiếp ngăn chặn một chiếc ô tô. Ngôn Trăn cảm thấy cả người đau đớn giống như kim đâm. Cô chưa kịp miêu tả nó đau như thế nào, cũng đã mất đi ý thức. —— Phim Thanh Sơn Viễn nhảy phiếu hồi lâu, ngày gần đây mới đăng lên tin tức, hơn nữa lại thả ra một đoạn giới thiệu phim. Lần giới thiệu này xem như dựa theo kịch bản, xuất hiện không ít tình tiết hỗ động của nam nữ chính. Thời gian công chiếu phim được định vào cuối tháng này. Số lượng ủng hộ cùng thảo luận dần dần tăng lên. Loại kịch bản được đầu tư lớn như thế cuối cùng sẽ thành bộ dạng gì? Từ sau khi Từ Phượng Mai chết, Triệu Bảo Thương tựa hồ cũng ít xuất hiện trước công chúng. Lúc này có phim của nàng, mọi người mới nhớ tới, Triệu Bảo Thương cũng là một ảnh hậu, trước kia rõ ràng có rất nhiều người bôi nhọ Triệu Bảo Thương, lúc này không biết vì điều gì lại mai danh ẩn tích. Trong đoạn giới thiệu, ánh mắt của nha hoàn Thanh Trúc vẫn sinh động như cũ. Có người bình luận: 【 Đôi mắt này của Ngôn Trăn rõ ràng không tính lớn, nhưng sao nhìn vào lại cảm thấy bên trong chứa rất nhiều thứ? 】 【 Tôi cũng thấy vậy, trước kia lúc cô ấy chụp ảnh đã không giống, nhìn những người mẫu khác, rồi xem thân thể của những người đó, lúc xem Ngôn Trăn tôi chỉ biết chú ý tới cảm xúc của bức ảnh này. 】 【 Khó trách Triệu Bảo Thương sẽ ở trong chương trình mà xuất quỹ nha. 】 【 Cảnh cáo lầu trên, chuyện không có chứng cứ thì không cần nói bậy! 】 Ngoài ý muốn chính là, ánh mắt Triệu Bảo Thương cũng trở nên không quá giống nhau. Dùng nhiệt bình tới hình dung ánh mắt của Triệu Bảo Thương. “Đó là sức sống”. Trước kia ánh mắt Triệu Bảo Thương như một làn sóng nước lặng thinh, mà hiện tại, là một người có nhiệt tình, có tình cảm. Triệu ảnh hậu nhưng tính tình bình dân. Ngay lúc mọi người đều đang cãi cọ ồn ào, lại có người tuôn ra tin: “Diễn viên đóng vai nữ chính của Thanh Sơn Viễn uống rượu trong lúc lái xe, khiến cho hai người bị thương nghiêm trọng.” Người trên mạng chợt cả kinh. Diễn vai nữ chính? Còn có thể là ai, còn không phải là Triệu Bảo Thương sao? Các antifan vui như mở hội: “Triệu Bảo Thương lại xảy ra chuyện sao?” “Còn uống rượu trong lúc lái xe, tám phần là đâm chết người, bằng không sẽ không có chấn động lớn đến như vậy.” “Nghe nói trên xe có người bán chết bán sống, không biết có thể cứu về được không.” “Triệu Bảo Thương vẫn là về nhà sinh con đẻ cái đi thôi, đừng đóng phim nữa!” Tác giả có lời muốn nói: Các antifan: Triệu Bảo Thương vẫn là về nhà sinh con đẻ cái đi thôi. Triệu Bảo Thương: Ừ, có đạo lý. Ngôn Trăn: ( sau lưng chợt lạnh) Triệu Bảo Thương: Không biết cần phải "làm" bao nhiêu lần, chúng ta mới có thể tạo ra em bé. Ngôn Trăn: Cô vẫn nên đi đóng phim đi, đám anti này tôi sẽ giúp cô đối phó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]