Chương trước
Chương sau
Vào ban đêm, Ngôn Trăn bị Triệu Bảo Thương đang tâm trạng rất tốt đè nặng mà ngủ.
Ngày hôm sau chuẩn bị quay « đại minh tinh cùng các fan ».
Đường An đã gửi tin nhắn cho Ngôn Trăn, nói với cô chương trình phát sinh biến hóa, phải ngồi máy bay để đến cao nguyên cách vách quay.
Ngôn Trăn chỉnh hành lý một lát, tiếp đó nghĩ tới Vương Đạo.
Cô gọi điện thoại cho Vương Đạo, nói cho hắn biết: " Tiết mục Chân Nhân Tú kia phải ngồi máy bay để đến nơi khác, có thể sẽ không rảnh để tham gia khánh công yến."
Vương Đạo nói: "Không có việc gì đâu, chúng ta sẽ dời ngày lại, Lục Mính vừa lúc cũng không rảnh."
"Lục Mính?"
"Đúng vậy, cô ấy cũng tham gia tiết mục này." Vương Đạo nói, "Cùng với bạn trai nhỏ của cô ấy."
Ngôn Trăn nhớ tới lúc trước Hàn Tiểu Manh có nói với cô chuyện của Lục Mính, hình như là bị xuống dốc.
Cô liền hỏi Vương Đạo về tình hình gần đây của Lục Mính.
Vương Đạo ở đầu hàn dây bên kia trầm ngâm nửa ngày, kết luận: " Cô ấy đúng là u mê người ta hết thuốc chữa rồi, bằng không sao có người lại tình nguyện mang tài sản của mình đi tặng người khác."
Ngôn Trăn đang muốn gọi điện cho Lục Mính, lúc này Triệu Bảo Thương đã đi tới, kêu Ngôn Trăn ra cửa.
Ngôn Trăn quay đầu lại, nhìn thấy một thân đen thui của Triệu Bảo Thương, bị dọa cho hoảng sợ vội tắt điện thoại hỏi: "Sao cô lại ăn mặc thành như vậy?"
Triệu Bảo Thương là có chăm chút trang điểm một phen.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi đen, bên dưới là cái váy da đen nhỏ nhắn, mang đôi giày da màu đen, một đầu tóc màu nâu ban đầu cũng được nhuộm thành màu đen, nàng dùng lược trải ra sau, tạo thành kiểu tóc vuốt ngược.
Thực cool ngầu.
Sau khi soi gương một lúc lâu, Triệu Bảo Thương mới dám đi ra.
"Thấy thế nào?" Triệu Bảo Thương thoáng nâng cằm, thoạt nhìn tràn đầy tự tin.
"Thấy rất nóng." Ngôn Trăn nói.
Triệu Bảo Thương nhíu mày cường điệu: "Tôi không nóng."
Ngôn Trăn đi qua sờ sờ, phát hiện trong váy da còn mang theo nhung.
Ngôn Trăn: "...... Thật sự không nóng sao?"
Triệu Bảo Thương túm lại váy của mình, tức giận cởi ra sau đó thay cái khác.
"Bây giờ thì sao?" Triệu Bảo Thương lại thay một chiếc váy chiffon.
Ngôn Trăn liên tục khen: "Rất đẹp."
Triệu Bảo Thương cười: "Cô cái tiểu yêu tinh mê người này, sao miệng lại ngọt như vậy." Dứt lời, đi tới hôn lên môi Ngôn Trăn một cái.
Ngôn Trăn chớp chớp mắt, mặt bất giác nóng lên.
Nhân viên công tác thuê một chiếc Minibus đến đón hai người, Triệu Bảo Thương cùng Ngôn Trăn kéo hai rương hành lý lớn lên xe, hai người ngồi trong xe chờ những thành viên khác.
Nhân viên công tác hỏi các nàng: "Các cô mang theo những gì bên trong hành lý vậy, chẳng lẽ tất cả đều là quần áo sao?"
Ngôn Trăn cười nói: "Cô có thể mở ra xem."
Nhân viên công tác mở hành lý ra xem, thấy được một nửa diện tích là giấy vẽ bùa, và một nửa khác là chu sa, máu chó mực, đằng mộc điều......
Nhân viên công tác yên lặng đem rương đóng lại, nhất thời không biết nên hỏi thế nào cho tốt.
Ước chừng mười lăm phút sau, lại tới thêm hai nữ sinh ở đại học đế đô.
Trùng hợp hai nữ sinh này, Ngôn Trăn đều quen biết.
Một người là Vương Hoán, còn một người là bạn gái của tên thiếu gia con nhà quân nhân, cũng tức bạn học thời sơ trung của Ngôn Trăn, tên Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn thấy Ngôn Trăn, kiêu căng ngạo mạn nói: "Có người cũng chỉ có thể ở trong thi đấu mới lấy được cúp, trong giới giải trí còn không có nổi một người bạn, vậy mà bây giờ lại ăn mặc quê mùa như vậy đi ra đường."
Nhân viên công tác nghe xong có chút xấu hổ.
Lâm Vũ cũng đến từ chương trình toàn cầu siêu tân tinh, hiển nhiên còn chưa hết ghen ghét từ chương trình kia, hiện giờ vẫn còn nghĩ làm thế nào để hủy hoại thanh danh Ngôn Trăn.
Cũng may Ngôn Trăn không trả lời.
Ngôn Trăn đang cắt dưa hấu, cắt xong một miếng nhỏ sau đó hỏi Triệu Bảo Thương: "Cô có muốn ăn không?"
Triệu Bảo Thương nói: "Không ăn đâu, bằng không chút nữa sẽ mắc WC."
"Dưa hấu này ngọt lắm đấy, tôi múc một muỗng cho cô ăn nha."
Triệu Bảo Thương ghét bỏ lui về sau: "Đừng đưa cho tôi!"
"Vậy được rồi." Ngôn Trăn thu muỗng về, bỏ vào miệng mình.
Triệu Bảo Thương nhìn môi Ngôn Trăn bị nước dưa hấu làm dính đến sáng lấp lánh, lại thấy cái muỗng kia được đưa vào miệng Ngôn Trăn.
Bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra tiểu fan vừa nãy là đang ám chỉ mình...... mình thật quá trì độn, sao lại không có phát giác ra?
Triệu Bảo Thương vội vàng đưa tay giữ chặt góc váy Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn đang múc dưa hấu, thấy thế nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Triệu Bảo Thương nói: "Tôi muốn ăn."
Ngôn Trăn lập tức cắt một miếng thành hình ngôi sao đưa tới bên miệng Triệu Bảo Thương nói: "Đến, há miệng ra."
Triệu Bảo Thương: "A --"
Ngôn Trăn đưa dưa hấu vào miệng Triệu Bảo Thương.
Nhân viên công tác ở một bên đã vô số lần nhìn từ sáng tới giờ, lúc này trầm mặc không lên tiếng vờ như đang bình tĩnh.
Chỉ có Lâm Vũ không dám tin.
Lâm Vũ kêu lên: "Các người có thấy buồn nôn không chứ, ăn dưa hấu mà cũng phải như vậy sao?"
Triệu Bảo Thương ngừng động tác, tiếp đó tia lạnh nổi lên trong mắt, quay đầu nhìn Lâm Vũ.
Nhân viên công tác bên cạnh vỗ đùi, thầm nghĩ: Xong đời rồi, một bên là Triệu Bảo Thương, còn một bên là bạn gái của người trong đại gia tộc.
Ai cũng đều không thể đắc tội.
Hắn nhanh chóng xách theo microphone chạy tới hỏi Ngôn Trăn; "Dưa hấu ăn có ngon không?"
Ngôn Trăn gật đầu.
Triệu Bảo Thương thấy Ngôn Trăn bị đến gần, lập tức biến thành gà mẹ che chở con đi lên chắn ngang Ngôn Trăn, cách xa nhân viên công tác.
Tiếp đó hừ lạnh, nói với Ngôn Trăn: "Gia gia tôi có nguyên một vườn, nào về tôi hái cho cô ăn."
Nhân viên công tác liền nói giỡn với Triệu Bảo Thương: "Triệu ảnh hậu nhìn qua rất thích Ngôn Trăn nha, lúc đầu hai cô xác nhận là fan cùng minh tinh, bây giờ lại hòa hợp như vậy, chắc đã trải qua quá trình bồi dưỡng tình cảm gì sao?"
Triệu Bảo Thương quay mặt đi: "Không có."
Đỉnh đầu Nhân viên công tác run lên.
Không có? Lừa quỷ à.
May mắn Ngôn Trăn rất phối hợp, ăn dưa hấu của người ta thì phải hảo hảo giải thích: "Chúng tôi là gặp nhau ở nông thôn, sau đó cùng nhau quay một bộ phim, hiện tại là bạn cùng phòng, nên quan hệ tương đối tốt."
Người quay phim cấp tốc ghi đoạn này lại.
Sau khi lên phi cơ, Ngôn Trăn không còn sức lực nằm nhoài trên ghế, nửa quả dưa hấu vừa nãy ăn đã chuyển thành nước, làm cho bụng cô to lên không thôi.
Triệu Bảo Thương xoa bụng cô: "Ai kêu cô ăn nhiều vậy làm chi, còn không có đi WC."
"Đừng xoa nữa mà." Ngôn Trăn ô ô nói.
Triệu Bảo Thương nâng tay, rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng lần nữa: "Chỗ này thoạt nhìn y như có em bé vậy."
Vu Liên đứng ở lối đi bên cạnh, nhìn bụng Ngôn Trăn, lại đến nói giỡn: "Đây là hoài mấy tháng rồi?"
Ngôn Trăn suy yếu nói: "Liên, Liên tỷ, chị cũng tham gia tiết mục này sao?"
"Đúng vậy, do chuyến phi cơ này tương đối thiếu người, vừa nãy chị ngồi ở phía sau." Vu Liên nói, "Chị có thấy Lục Mính, chị nhớ các em có nhận thức phải không?"
Ngôn Trăn gật đầu.
Vu Liên nói: "Lục Mính cũng ở phía sau, em nghỉ ngơi trước đi, chị định đi lấy xấp báo chí."
Sau khi Ngôn Trăn nghe xong, rất muốn ra phía sau nói chuyện phiếm.
Triệu Bảo Thương ấn bụng Ngôn Trăn, tỏ vẻ không vui, có mình ở đây, tiểu fan còn không thỏa mãn sao?
Ngôn Trăn thấp giọng kêu: "Đừng ấn nữa mà, tôi sắp tè ra quần rồi."
Triệu Bảo Thương ngoài mặt bày ra bộ dáng ghét bỏ, nhưng trong nội tâm lại thích thú không thôi: "Cô sao có thể la to như vậy, chịu đựng một chút, phi cơ mới cất cánh thôi."
Ngôn Trăn đành phải đau khổ chịu đựng, khóe mắt chảy ra hai giọt nước.
Chờ sau khi WC sáng đèn, cô rốt cuộc run rẩy đứng lên, kẹp chặt chân, dưới ánh nhìn của Triệu Bảo Thương chạy vào trong phóng thích.
Đi ra từ phòng WC, Ngôn Trăn đi tới phía sau chỗ ngồi, nhìn thấy Lục Mính.
Lục Mính chào hỏi Ngôn Trăn: "Đại sư, đã lâu không gặp."
Ngôn Trăn ngồi vào trước vị trí của Lục Mính: "Đúng vậy, gần ba tháng không gặp."
Lục Mính nói giỡn nói: "Chỉ mới ba tháng thôi, cô bây giờ còn già vị hơn tôi."
Ngôn Trăn cười: "Tôi không biết già vị là gì, tôi chỉ biết số tiền để đến được thành phố kia, là toàn nhờ vào cô, nếu không có cô, tôi chắc sẽ không đến được thành phố."
Khi cô nói chuyện, trong ánh mắt có hoài niệm, mình có thể bước vào giới giải trí cũng là công lao của Lục Mính.
Camera quay qua đây, đang muốn ghi lại hình ảnh cảm động chị em tương nhận nhau, đột nhiên toát ra một cánh tay.
Cánh tay này bá đạo cường thế ôm vai Ngôn Trăn.
Bầu không khí ấm áp tức khắc bị đánh vỡ.
Người quay phim sau khi quay tới sườn mặt của Triệu Bảo Thương, run lẩy bẩy dịch camera qua nơi khác.
Trò chuyện thêm một lúc, Ngôn Trăn nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Lục Mính, nghĩ thầm đây chắc là bạn trai nhỏ của Lục Mính.
Người này một đầu tóc xám, làn da trắng tinh, cái mũi rất cao, người gầy gò như que củi, dáng dấp khá tốt, đáng tiếc tướng mạo quá mức phong lưu, mệnh số cả đời không con.
Số mệnh của Lục Mính là sau 30 tuổi sẽ có con, hoàn toàn không khớp với người này.
Người này tuyệt đối không thể là chồng của Lục Mính.
Ngôn Trăn nghe thấy Lục Mính gọi mình, quay đầu lại nhìn Lục Mính, phát hiện trên gương mặt tích lũy đầy đủ đường sự nghiệp trước đó của Lục Mính, bây giờ lại cực kỳ ảm đạm.
Mệnh cách của Lục Mính và người đàn ông kia không hề giao thoa với nhau.
Nhưng hiện tại không biết vì sao, ánh mắt Lục Mính nhìn nam nhân kia tất cả đều là ái mộ.
Thật kỳ lạ.
Ngôn Trăn cảm thấy Lục Mính có ân với mình, nếu đã biết Lục Mính không thích hợp, thì mình không thể mặc kệ được.
"Các người là làm sao mà quen biết?" Cô chỉ vào Lục Mính và bạn trai của cô ấy, với thái độ bình thản mà dò hỏi.
Trong mắt Lục Mính toát ra nhu tình: "Còn có thể thế nào, không phải là quen biết trong lúc đóng phim sao?"
Ngôn Trăn sững sờ, cô vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Mính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.